Hôm ấy, đi đá bóng về, tự nhiên không ở lại nước nôi với các bạn, đi thẳng về nhà ăn bánh trung thu cùng vợ. Kể chuyện phiếm rồi rửa bát dọn nhà. Bình thường trễ nải nhưng hôm nay dọn sạch từng li như kiểu còn lâu nữa mới về. Xong xuôi mọi thứ chuẩn bị lên chuồng thì vợ kêu :'ối...vỡ ối'. Cả hai lật đật gọi xe cấp cứu nửa đêm mà ko được cái xe nào. Thôi thì hạnh phúc ko nên bắt đầu bởi điều khó chịu, nên cả hai lui cui đèo nhau phóng một mạch đến viện.
Đường đêm Sài Gòn mát lạnh, vắng tanh... thấy dễ chịu hẳn và thầm nghĩ may mà đi xe máy. Đến viện rồi thì bác sĩ cho vợ mình nằm dài cổ hẹn đầu giờ sáng rồi lên bàn...mổ, vì con không chịu quay đầu, và mẹ thì chưa có cơn đau!!!! Thế là căng thẳng nguyên đêm vì nhà chả có ai, mỗi hai người lúc đó, mà vợ thì chưa xin nghỉ việc, còn chồng thì chưa chuẩn bị tâm lý gì cả (vì bác sĩ hẹn 20 ngày nữa cơ)... Đêm thì dài, vợ thì sợ, chồng thì lo mà vẫn cố gồng vừa chạy về nhà lấy đồ này nọ, vẫn trấn an vợ bình tĩnh. Cả đêm dài, đến khi bác sĩ kêu vào phòng mổ thì lại vèo vèo đâu có 15 phút... nhưng đủ để nhớ suốt đời.
Mình có thể đi nhiều, trải nhiệm nhiều: đam mê xe cộ, đánh đấm hay chấn thương các thứ coi nhẹ như lông mà đứng đực ra nhìn phẫu thuật thì cũng vã mồ hôi mà sợ! May sao mang theo máy ảnh nên cũng cố gắng ghi lại sự kiện này theo cách cảm nhận của riêng mình một cách chân thực, nhẹ nhàng nhất.
Mới vào viện...vẫn rất bình tĩnh tạo dáng.Mới ăn bánh trung thu nên thần thái còn vững chãi lắm.
Vào viện lúc 11 giờ đêm,không chuẩn bị trước.Cả hai vợ chồng chuẩn bị tâm lý một ca đẻ thường.
Nhưng chờ mai...nước ối vỡ, cạn mà con thì chẳng quay đầu...mà vợ mình thì cũng chẳng có cơn đau! cả hai đâm lo.
Các bác sĩ tiến hành đo đạc theo dõi tim thai.
Vợ mình ngủ được chút vì mệt...mình thì không!
Chờ mãi thì trời cũng sáng...sâu trong mình khá rối bời với bộn bề suy nghĩ.
Cuối cùng...8h15' sáng ngày hôm sau các bác sĩ mới kết luận cạn ối và ngôi ngược nên đẻ mổ.
Sau 15 phút gây tê...mình mới được vào phòng mổ...bác sĩ hỏi đi hỏi lại có vào hay không??? Nghĩ kĩ chưa?
Thực ra mình chứng kiến ca mổ...mình cũng hơi sốc, mọi thứ không như trên phim và máu thì không ri rỉ như khi dao mổ chạm vào da như trên TV. Nhưng khoảnh khắc này với mình thì thực đặc biệt...đó là một cuộc sống mới.
Dù là đẻ mổ, công chúa nhà mình chưa cần tét đít đã hét ầm phòng...và tiếng hét đầu đấy thì làm bà xã mình khóc theo...và tất nhiên trong phòng chỉ có bác sĩ và y tá là không khóc!
Sau khi khóc to và rõ rồi, bạn công chúa nhỏ được lau khô cẩn thận!
Cái khăn kia thường ngày mềm...hôm nay nhìn không cũng thấy rát!
Phía bên kia các bác sĩ đang khâu lại vết mổ cho bạn mẹ...thì bên này, cô y tá đang cố giúp công chúa nhỏ bú mẹ lần đầu tiên!
Do chưa có phản xạ bú nên cũng mất 1 lúc mới giúp được bạn ý ti lần đầu! Và bạn mẹ thì vẫn không đừng được nước mắt ngắn dài.
Sau một thoáng thì cũng ti ngon lành...trộm vía.
Hai mẹ con ôm nhau lần cuối sau ca phẫu thuật thành công. Bé được đi sang phòng cách ly lồng kính!
MÌnh đi theo con sang phòng lồng kính...cố ngoái lại chụp nốt bạn mẹ ở lại phòng phẫu thuật...
Hai ba con được ở với nhau phòng cách ly...cũng khá lúng túng!
Sau hai ngày thì mẹ con gặp nhau và ngày thứ ba là cả nà được xuất viện.
Trong xã hội, vẫn còn rất nhiều người nghĩ mọi thứ tự nhiên phải vậy và phụ nữ thì gắn liền với việc sinh đẻ... nên đôi lúc cánh đàn ông xem nhẹ chuyện này mà làm phiền lòng phái yếu. Mình chia sẻ bộ ảnh cá nhân với mong muốn anh em trân trọng hơn hạnh phúc gia đình, yêu thương hơn người phụ nữ ở bên, biết ơn hơn công lao của mẹ...nghe thì cao xa nhưng cuộc sống sẽ đẹp hơn nếu ta đặt mình vào vị trí của nhau.