Mẹ ôm con, giữa miếng Nằm ướt khô…
Hết Xuân, vào Hạ, rồi Thu,
Tóc xanh loáng thoáng, sương mù buổi mai
Thuyền nan chở hết đêm dài,
Tuổi thơ ở lại, miệt mài dõi xuôi.
Ba ở đâu? Mẹ đâu rồi?
Ước gì thấy nẻo luân hồi Mẹ Ba
Ước gì Năm xa,Tháng xa,
Kéo nhau dịch lại, hiền hòa như xưa.
Thuyền nan chở hết đêm dài. Tuổi thơ ở lại, miệt mài dõi xuôi.
Ngày giỗ Ba, lại nhìn mưa,
Bay bay trắng xóa, chẳng vừa nhớ thương.
Nắng mưa tạnh ráo thất thường,
Nhớ Song Thân, nỗi đoạn trường, chim bay.
Ngày mai, ngày mốt, ngày ngày…
Nhẫn Nhường, Chân Thiện, miệt mài con đi.
Danh – Lợi – Tình; chẳng luyến gì
Bao ân oán? Một lần đi, cõi về….
Ngày giỗ Ba, lại nhìn mưa. Bay bay trắng xóa, chẳng vừa nhớ thương.
Về trên ấy, thoát chốn Mê,
Tam Hoa tụ đỉnh; Sơn Khê, suối nguồn…
Lanh tanh Thiều khúc véo von,
Về trên ấy, đã không còn tháng năm
Hết còn Xuân, Hạ , Thu, Đông,
Hết Mê, Khổ; hết Thời – Không kiếp người.
Đứng ngoài Sinh Tử phận đời,
Tịnh không tròn nở nụ cười Pháp Luân,
Chói vàng, rời cõi hồng trần,
Mẹ Ba ơi, hãy chia phần với con…
Anh Vũ
Những sự việc kỳ dị nhìn thấy thời thơ ấu khiến tôi hiểu rằng: Thần Phật thực sự tồn tại
Thơ: Ngày về không xa
Tháng 5 rực rỡ – Vẻ đẹp của Sự thật và niềm tin không bao giờ mất vào Chính nghĩa