1. Mối tình đầu tiên có lẽ phải nhắc đến cô giáo dạy mầm non của mình. Đến giờ mình vẫn còn nhớ tên cô là Ngà, thích cô vì cô không bắt ăn trưa với hiền hơn các cô giáo khác, tóc cô dài, đen nhánh. Mình kể với bố mẹ mai sau lớn lên con nhất định sẽ lấy cô Ngà. Thế là đi họp phụ huynh mẹ kể cho cô, từ đó cô mắng mình nhiều hơn và mình không còn yêu cô nữa.
Thất tình lần 1.
2. Mối tình thứ hai mang tên “bà xã ở Au”. Hồi đấy ham chơi Au, kết đôi với một nhỏ tên Ngọc Minh, sinh năm 92 ở Biên Hòa. Mình vẫn còn nhớ nick yahoo. Ngày đó yêu thương nồng cháy lắm, tặng tim với tặng nhau finish suốt, thi thoảng vẫn lén lấy điện thoại bàn gọi điện cho nhau. Mình còn nhớ sinh lần sinh nhật nhỏ ấy, mình mua một cái vòng bạc chữ M định gửi vào Biên Hòa mà không biết cách gửi mới tiếc, thế là tự đeo luôn. Sau tầm 6, 7 tháng thì chia tay, nghe đâu bảo có người yêu ngoài đời thì phải, người ta không thích nhỏ chơi Au với mình, nhỏ bảo chia tay thôi dù nhỏ cũng buồn lắm. Mình thì buồn tiu nghỉu luôn. Đợt đấy Ưng Hoàng Phúc đang hot có cái bài “Có một người vẫn yêu một người, vẫn đợi chờ dẫu cho người ấy không về”. Mỗi hôm mình nhắn tin câu đó vào yahoo của nhỏ kèm thêm số ngày. Đến tầm hơn 70 ngày thì mình quên được thì phải.
Thất tình lần 2.
3. Lần này mới chính thức là người yêu đầu tiên ngoài đời thật của mình, tầm cuối năm 11 thì bắt đầu, hai đứa bằng tuổi nhau. Cũng có thể coi là tình đầu và là bài học đầu tiên cho mình. Thời gian đấy mình chơi điện tử nhiều nên không quan tâm đến người yêu, sau bị cắm sừng. Nó yêu một anh đẹp trai nhà giàu có ô tô nên lừa mình. Vậy mà mình vẫn ngây thơ nói kéo đến một, hai tuần thì chấp nhận sự thật. Phải nói tâm trạng lúc đó là chán, cảm thấy như cả thế giới chẳng có ai hiểu được nỗi đau của mình. Nghe bài hát đau khổ nào cũng cảm thấy dường như nó được viết ra cho mình vậy. Giờ thì bạn ấy đã có con rồi. Còn mình thì như biến thành một con người khác hẳn từ quãng thời gian đấy trở đi.
Thất tình lần 3.
4. Chán nản, mình bắt đầu online và chơi bời, lúc đấy bắt đầu hot cái trò ola thì phải, sau một thời gian nói chuyện với chat chit linh tinh ở trên đó, mình có quen một em, cũng thi thoảng gửi vài cái ảnh nóng bỏng cho mình, nhìn thích lắm. Lạ một cái là chả bao giờ cho mình xem cái ảnh nào rõ mặt, mình cũng kệ. Thích nhau vì bản tính chứ có phải vẻ bề ngoài đâu.
Chat với nhau một thời gian tâm đầu ý hợp lắm, mình quyết định lấy hết dũng khí ra để rủ bạn ý gặp mặt. Hẹn nhau ở cổng trường Quốc Gia, bạn ý bảo bạn ý mặc váy đỏ, mình hí hửng lắm, tắm rửa chải chuốt đến sớm ngồi đợi ở quán trà đá. Đến giờ hẹn thì thấy có một bạn, à không, một con quái vật thì đúng hơn mặc váy đỏ đến. Nói thì bảo hơi quá nhưng hạng cân cũng phải xấp xỉ 60kg, váy đỏ, da đen, đeo nơ, môi thì thái ra một đĩa chắc vẫn còn thừa 1 lạng. Mình vẫn mong không phải cho đến khi con quái vật kia cầm điện thoại lên và gọi thì điện thoại mình đổ chuông. Mình tắt luôn, phi thẳng về nhà, phải đến hai hôm sau mình mới dám bật điện thoại lên và một tuần sau mới vào ola, không cần đọc tin nhắn, xóa luôn.
Lúc đấy mình mới nhận ra rằng, đứa nào bảo tình yêu không quan trọng vẻ bề ngoài mà chỉ cần tâm hồn đẹp thì… còn lâu mình mới tin nữa nhé!
Thất tình lần 4.
5. Lúc này mình có suy nghĩ tiêu cực, muốn chứng tỏ mình nên càng cố chinh phục càng nhiề người con gái càng tốt. Tất nhiên là phải đẹp.
Mình cày nát hết các bí kíp tán gái thời bấy giờ đầu tiên là Quarker, sau đó đến bí kíp của một bro trên Voz, rồi đến Alpha Art, rồi xem clip của bên nước ngoài...v.v. Kết quả vượt ngoài sức mong đợi, mình có người yêu, có bồ, có người thích cũng khá nhiều, nhưng quãng thời gian này có một người con gái làm mình nhớ nhất, một người bình thường mà mình coi trọng hơn vô vàn những đứa hot girl mà mình quen.
Người yêu cũ của mình là bạn mình trước khi thành người yêu, tất cả những mối quan hệ trong quãng thời gian 2 năm bay lượn của mình cô ấy đều biết. Rồi sau này khi mỏi gối chùn chân thì mình ngỏ lời yêu cô ấy. Cô ấy đồng ý dễ dàng đến mức mình không coi trọng tình cảm đấy, vẫn cứ lăng nhăng, đò đưa các cô gái khác. Rồi đến một ngày cô ấy ra đi mà không nói năng gì, mình cũng kệ, sau này mình mới thấy hối hận nhưng cũng không níu kéo làm gì cả. Coi như bài học cho mình.
Thất tình lần 5.
6. Đó là một cô gái bằng tuổi, mình quen từ lâu rồi mà hồi xưa có mon men tán nhưng không thành công, sau này gặp nhau lại thì thích mình. Mình có tình cảm từ trước rồi nên yêu nhau nhanh lắm nhưng cũng không sâu đậm.
Yêu được 3 tháng thì em phải đi nước ngoài làm việc dài hạn. Lần em về nước hai đứa gặp nhau, mình bảo mình không yêu xa được, ở lại Việt Nam với mình thì yêu không thì chia tay. Em bảo em còn công việc, dù yêu mình nhưng không thể bỏ cơ hội làm việc được. Thế là chia tay. Từ lúc đấy đến giờ mình chưa nói chuyện lại câu nào, nghe bạn mình bảo có người yêu bên đó rồi, giờ xinh lắm.
Được cái hồi đó em nó cũng chín chắn, có những lời khuyên làm mình thay đổi suy nghĩ khá nhiều. Viết ra thì dài lắm nên mình chỉ tóm tắt ở đây thôi.
Thấy tình lần 6.
7. Mối tình thứ 7, đó chính là Dota, có thể nói nó là một tình yêu lớn và kéo dài nhất của mình. Mình chơi từ thời Dota1, mình sinh năm 91, tức là chơi từ hồi cuối lớp cho đến tận bây giờ.
Nó với mình như vòng tuần hoàn vậy. Chơi Dota, người yêu bỏ, bỏ Dota, có người yêu, chơi Dota, người yêu bỏ… Vòng tuần hoàn cứ thế, đến giờ đang trong quãng thời gian bỏ nhưng không biết bao giờ mới quay lại.
Nhưng mình nghĩ chắc cũng bỏ thôi, yêu nó lắm, nhưng chắc cũng giống như những người con gái khác thôi, yêu thì cũng đến lúc phải đặt nó xuống. Giờ thì chắc thi thoảng đánh Dota lan với bạn bè một vài trận thôi. Lớn rồi, sắp lấy vợ rồi.
Và hi vọng sẽ không còn lần thứ 8, thứ 9 nào tiếp diễn nữa!