Tôi cũng không nhớ được tên chính xác chiếc điện thoại nữa, chỉ biết rằng nó là loại Samsung vỏ màu đen nắp trượt, màn hình không rộng lắm, có tính năng chụp ảnh. Tôi thích thú chụp tất cả những thứ mình nhìn thấy, chế độ mà tôi thích nhất là âm bản nó giúp chiếc điện thoại giống như một máy X quang. Trong máy còn tích hợp sẵn một trò chơi ném bóng. Tôi nhớ không ít lần no đòn vì mải chơi game làm chiếc di động của mẹ hết sạch pin hay điện thoại bị trừ sạch tiền vì tải trò chơi qua tin nhắn. Ngoài ra, máy còn có chức năng soạn nhạc, tôi dùng nó để soạn những bài hát trong sách âm nhạc hay tự mình tưởng tượng ra rồi đặt làm nhạc chuông. Chiếc điện thoai theo tôi suốt thời cấp một cho đến khi nó bị hỏng vì đứt cáp. Tôi cũng không nhớ được số phận của nó sau đó thế nào nữa.
Đến bây giờ điện thoại đã trở nên phổ biến và là một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Những chiếc smartphone ngày nay đã có những bước tiến vượt bậc, thêm vô vàn những ứng dụng khác nhưng tôi vẫn không có được cảm giác hứng thú như với chiếc điện thoại đầu tiên ấy. Chiếc điện thoại làm tuổi thơ của tôi thêm nhiều sắc màu, những trải nghiệm công nghệ đầu tiên trong cuộc đời…