Ngày 21/11/2013, ngày tôi và anh chính thức yêu nhau. Điều đó tiếp thêm cho tôi rất nhiều động lực cho tình yêu của mình. Tôi nài nỉ mẹ tập chạy xe máy và năn nỉ mẹ để có thể lấy xe máy đi học, đi chơi. Mục đích là có thể lái xe xuống Bình Dương để gặp anh mà thôi.
Quả thật, tháng 3 năm 2014, tôi lần đầu tiên một thân một mình chạy chiếc Nozza trắng xuống tận Bình Dương để gặp anh. Ấn tượng đầu tiên gặp anh là anh cực đẹp trai, thân hình cao ráo, đôi mắt 2 mí và làn da trắng. Tôi nhìn lại mình, lúc đó tôi cao 1m7 nhưng nặng tận 80 kí cơ, nhìn sơ qua cũng to gấp đôi anh rồi. Trái với suy nghĩ của tôi, anh vẫn tiếp tục yêu tôi và bảo vệ tôi. Người nhà anh cũng nói sau lưng tôi thế này: “Mày nghĩ sao mà lại yêu con bé đó vậy?”. Tình cờ nghe được thôi nhưng tôi buồn lắm. Nhưng anh luôn bảo vệ tôi và an ủi tôi. Anh làm tôi hạnh phúc phát khóc được. Thế là đều đặn trong suốt một năm, tôi đều chạy xuống Bình Dương ít nhất mỗi tuần một lần. Tuy chúng tôi hay cãi vã nhưng chẳng bao giờ giận nhau quá một ngày. Vì mọi tính cách, sở thích, lối sống đều trái ngược, chỉ giống nhau ở chỗ bướng bỉnh và cố chấp như nhau.
Anh chơi mọi vị trí đều tốt, nhưng vị trí chủ lực là AD. Ở mùa 4, anh leo Kim cương bằng Draven với tỷ lệ thắng gần 90%. Tôi support cho anh rồi dần dần biết đánh hầu hết champ AD từ khi nào chẳng biết luôn. Chứ lúc mới chơi, AD là vị trí tôi ghét cực. Chắc mùa đó mà có tool là anh bị report bầm dập rồi. Ngày nào chúng tôi cũng cùng nhau chơi game và nói chuyện bằng alo. Riết trở thành thói quen khó mà thay đổi được.
Cuối năm 2014, tôi giảm cân thành công, từ một cục mỡ ục ịch 80 ký, giờ chỉ còn lại 60 ký thôi. Anh không đề cập tới chuyện này bao giờ nhưng tôi muốn anh hãnh diện vì có một người bạn gái xinh xắn hơn là suốt ngày bị bạn bè anh chê cười.
Tháng 2/2015, một câu nói của anh khiến tôi vỡ òa trong hạnh phúc “Anh lên Sài Gòn với em nhé!”. Còn điều gì tuyệt vời hơn khi mà được gặp người mình yêu bất kể khi nào mình thích cơ chứ. Thế là anh xa gia đình, lên Sài Gòn, thuê nhà trọ cách nhà tôi 100m và kiếm được việc làm trong một tiệm photo in ấn gần đó. Tuy một ngày làm 12 tiếng nhưng anh cũng chẳng than vãn bao giờ. Anh cho tôi rất nhiều hy vọng và động lực trong cuộc sống. Anh vì tôi mà biết cách nhường nhịn, biết cách quan tâm và yêu thương. Anh không bao giờ nói yêu tôi, nhưng những việc anh làm cho tôi còn đáng trân trọng hơn gấp 100 lần câu nói đó. Tuy đi làm nhưng anh vẫn nghiền Liên minh lắm. Có hôm 8 – 9h đi làm về là ghé vô tiệm net chơi cả đêm luôn, rồi sáng mai lại đi làm.
Tháng 7/2015, tôi thi đỗ Đại học và cuộc sống vẫn cứ tiếp tục bình yên như thế…
Hè năm 2016, anh quyết định bỏ game, chú tâm vào công việc. Nhưng cũng vì quá chú tâm vào công việc nên anh hay mệt mỏi, áp lực và buồn bực. Anh không còn quan tâm tôi như trước. Anh cũng bắt đầu cười ít đi. Tuy nhiên một đứa con gái 19 tuổi như tôi không hiểu được và thông cảm được nỗi lòng của anh. Thay vì chia sẻ cùng anh, tôi lại đi kiếm chuyện, gây thêm nhiều phiền phức hơn. Tôi khiến lòng anh ngày càng lạnh.
Ngày 21/11/2016 là ngày kỷ niệm 3 năm yêu nhau qua một tựa game có tên là Liên Minh Huyền Thoại, nhưng cũng là ngày anh đề nghị chia tay nhau một thời gian. Tôi làm anh ấy mệt mỏi rồi, mưa dầm thấm lấu, kiếm chuyện gây gổ hoài dần dần cũng khiến người mình yêu không chịu đựng nổi nữa. Đó là cái giá tôi phải trả cho việc ích kỷ và chỉ quan tâm đến cảm nhận của bản thân. Nhưng cũng chỉ vì tôi muốn được anh quan tâm nhiều hơn thôi. Tôi với anh chưa bao giờ giận nhau quá một ngày, nhưng tôi nghĩ lần này anh xa tôi thật rồi. Tôi đã cố gắng níu giưc tình yêu này, nhưng không thành công. Anh nói anh không hề còn một chút tình cảm nào nữa, anh cần thời gian, nếu tôi tin anh thì cho anh thời gian. Đau thật các bà các chị các ông các chú á!
Tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau. Thế nên hãy nhớ trân trọng và thấu hiểu cho người bạn yêu nhé. Đừng để khi họ đi rồi mới nhìn lại và tiếc nuối.