Tháng Mười Một của em bắt đầu bằng cái chớm lạnh đầu Đông. Đông ùa về nhanh như hương Hoàng Lan vô tình ngang góc phố. Chạy vội về nhà, trốn bao thứ bộn bề, hoặc quá đỗi quyến rũ ngoài kia. Mùa Đông người ta tìm nhau siết chặt tay, để ôm ấp yêu thương, trao nhau cái hôn nồng nàn, có khi đơn giản một ánh mắt thật tình cũng đủ ấm lòng.
Dễ xiêu lòng cũng đổ thừa tại mùa Đông lạnh, oan ức nào đâu? Khi mà tiết trời khiến ai cũng sợ một mình, sợ cô đơn. Thế nên, này ai sẵn ngọn lửa tình, đừng ngại để nó được bùng lên! Này ai yêu mến ai, mau chạy đến để được chạm vào nhau! Cảm xúc chỉ trong khoảnh khắc, nhưng là khởi nguồn của bao ngọt ngào. Trân trọng, hết lòng, để không bao giờ phải ôm sự nuối tiếc. Bởi những thứ qua rồi, chẳng bao giờ có thể lấy lại được, chỉ biết cất riêng mình một góc, nghĩ tới nhưng không thể chạm tới.
Em yêu hương Hoàng Lan, em yêu cả mùa Đông. Nhưng mùa Đông lại hay khiến em buồn. Sớm mai của những ngày đầu tháng Mười Một, lạnh hơn cái mức se lạnh của tiết Thu, nhưng cũng chưa đến nỗi cắt da cắt thịt, ngước mắt lên thấy trời trong veo, em bắt đầu mong ngóng, thèm thuồng hương Hoàng Lan nồng đậm. Ôi chao là ngọt ngào! Người con trai nào em từng yêu, đều nhớ em yêu hương Hoàng Lan. Bởi em chẳng bao giờ giấu nổi sự thích thú khi vô tình lướt ngang hàng Hoàng Lan đang ngát hương nào đó. Dẫu có bộn bề, mệt mỏi là bao nhiêu, đến mùa Hoàng Lan bung hương vấn vít theo làn gió lạnh, em lại vẫn muốn được sống lại là cô nữ sinh chuyên Văn hay mơ mộng, yêu mọi thứ thật tinh khôi, dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ.
Nhưng…. này em, sao em thích, em yêu mà em lại buồn thế? Bởi em hay suy nghĩ muộn phiền. Mùa Đông không dễ chịu để người ta thích ở một mình bầu bạn với sự cô đơn, mọi thứ cứ muốn tan ra, rồi nhẹ nhàng lắng xuống, chưa kể kẻ đem lòng yêu Hoàng Lan đem lòng tủi thay cho bao lời ghét bỏ. Hoàng Lan trong veo, thuần khiết, nhưng mang hương thơm tinh tế kén người thương. Như nàng thiếu nữ tuổi 22 yêu kiều đỏng đảnh, ai yêu thì yêu lắm đấy, mà ghét thì nhìn cái chớp mắt thôi cũng chẳng thấy ưa. Này ai ghét cũng chỉ có một mùa, bởi trọn lòng yêu thương nên mùa chưa qua đã muộn lòng nuối tiếc. Chắc em hâm như Xuân Diệu mất rồi. Mùa chưa đến đã lo ngày mùa qua. Hay vì nhẽ ấy mà trong tâm can em lúc nào cũng dự cảm một điều: Hạnh phúc là ngay trong lúc vui sướng nhất vẫn dự cảm được những mất mát, chia ly.
Có lẽ vì em đang ở cái độ tuổi tự cảm thấy mình vô định trước cuộc đời. Dẫu vẫn đang được yên ấm mà cứ lo nghĩ về vấp váp nay mai. Em cứ loanh quanh luẩn quẩn với vòng tròn mình tự vẽ. Đi hướng nào nhỉ, bắt đầu từ đâu và bao giờ thì kết thúc? Em có lúc bất chợt hoài nghi về quyết định mình đã từng quyết tâm tin tưởng, đã từng cho nó là hoài bão, lý tưởng. Nhiều lúc em tự vấn hiện tại: “Đã bao giờ em hối hận chưa?”. Thôi đành ngâm câu em hay lẩm nhẩm: “Cuộc đời là bể khổ, đi hay dừng cũng chẳng biết đâu là bờ, là vực. Cứ tự nhiên sống, cứ ngang nhiên chấp nhận như là lẽ tất yếu để trưởng thành”.
Yêu Đông, nhưng lại thấy Đông buồn quá. Cũng như em yêu bản thân mình, nhưng lại ghét một số thứ trong con người mình, cứ yếu ớt, mỏng manh, dễ tủi thân và dễ bùi ngùi. Nhưng có lẽ Đông sẽ nhiều hương, nhiều sắc, nhiều vị hơn nếu như thêm màu dáng anh. Nhưng nếu anh chẳng xuất hiện ở đây, Đông vẫn là Đông như thế, vẫn là lẽ tự nhiên và giản đơn mà em yêu thấu. Bởi với em, Đông chưa bao giờ là nỗi nhớ thương se sắt, lại càng không phải là vòng tay che chở lớn lao. Đông chỉ đơn giản là góc nhỏ - mà em yêu!