Ba mẹ làm cùng cơ quan, gặp gỡ và yêu nhau tình cờ như vậy. Mẹ xinh đẹp nên ba bao phen bị đánh, bị dọa dẫm vì “yêu gái làng tao”. Mẹ có có quán nước nho nhỏ kiếm thêm thu nhập, ba tới chơi, mẹ nhờ ba trông hộ quán. Có bà cụ tới hỏi mua, ba không biết bán nên bảo bà ngồi đợi, bà hỏi han đủ đường. Sau ba mới biết đấy là bà ngoại. Ông bà thương mẹ, chỉ lo mẹ yêu không đúng người.
Ba mẹ cưới nhau, mẹ sinh một gái, hạnh phúc vẹn toàn. Ông ngoại gọi hai đứa là Ti và Xíu.
Gọi là Tí Xíu
Nhưng chẳng bé đâu
Tí biết hái rau
Mang về cho lợn
Xíu biết nấu nướng
Hai bữa cơm canh…
Hai đứa chỉ chênh nhau 2 tuổi, Xíu hay đau ốm, quặt quẹo. Cứ trở lạnh, bệnh viêm phế quản lại tái phát, nửa đêm lên cơn đau, mẹ chạy xuôi chạy ngược đưa vào bệnh viện. Con đau, mẹ khóc, con tức ngực khó thở, mẹ phải ngồi bế ngược con để con dễ thở, cứ thế suốt đêm. Mẹ khẽ trở mình, đặt con nằm xuống, con lại khóc ré lên. Nuôi con dại, mẹ hốc hác, không còn hồng hào như trước. Mẹ thiếu ngủ.
Cơ quan giải thể, ba mẹ về nhà nấu rượu, nuôi heo. Mẹ mát tay lắm, heo mẹ chăm con nào con nấy béo tròn, rượu mẹ nấu không ai chê được. Đến đợt dịch, heo lăn ra chết, ba mẹ nhìn đàn heo nghẹn nghèo, chỉ còn biết ôm nhau khóc. Đêm nằm, mẹ trằn trọc không ngủ được, cả nhà lấy gì để sống.
Rồi mẹ đi buôn, mẹ cọc cạch trên chiếc xe đạp Phượng Hoàng mượn của ông ngoài. Trốn thuế đủ kiểu nên chỉ dám đi ban đêm, một mình mẹ đạp xe mấy chục cây số, chở hàng yến lạc, mực khô… về bán lại cho người ta. Mẹ đẹp nên người ta thương lắm, mấy bà hàng vẫn để dành mực khô cho mẹ, không bán cho người khác, nhìn thấy mẹ từ xa đã vẫy “Cô tóc dài ơi, lại đây tôi bán cho này”. Mẹ vẫn đi đêm về hôm như vậy.
Ba đi làm xa nhà. Hai đứa học hành tốn kém, mẹ vẫn loay hoay đi làm, làm ca, cứ hết ca sáng lại ca chiều, ca đêm. Tối đi làm, sáng về tranh thủ ngủ một tí, sáng đi làm, tối quen giấc không ngủ được…
Hai đứa đủ lớn, có thể tự chăm sóc bản thân, mẹ xin nghỉ làm, ở nhà ra vào nội trợ. Tối con xin đi chơi với bạn, mẹ chỉ nằm nhưng không ngủ được, điện thoại không dám để im lặng, nhỡ có ai gọi, cho đến khi nghe tiếng con mở cửa, bước vào nhà, mẹ mới thở nhẹ nhàng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Con ra trường, đi làm, lập gia đình, mẹ hối hả xoay xở theo bước chân con. mẹ tìm công tìm việc, mẹ tìm mối tìm lái, mẹ chăm bẵm ôm ấp cháu nội cháu ngoại. Đêm cho con yên giấc, mình mẹ thức đưa nôi lúc cháu quấy khóc. Con đâu biết rằng, tóc mẹ đã hai màu, da mẹ đã đầy những vết đồi mồi, chân chim.
Con thành công trong sự nghiepek, được công ty cử sang nước ngoài công tác, cũng là lúc mẹ đổ bệnh nặng. Trên giường bệnh, chỉ còn những câu nói cuối cùng: “Con chưa về làm sao mẹ nhắm mắt…”.
Cả cuộc đời mẹ, mẹ đã bao giờ yên giấc? Đến giấc ngủ cuối cùng cũng không đành lòng nhắm mắt.
20/10 – không chỉ riêng ngày hôm nay, hãy dành cả 365 ngày còn lại để trân trọng những phút giây bên người mẹ của mình. Hàng ngày khi nhìn vào gương, nếu bạn thấy một người xinh đẹp, thông minh, tài năng, tinh tế… hay đơn giản chỉ là lành lặn và khỏe mạnh. Đừng nghĩ về những người khác giới, những lời tán tụng, những nút like. Hãy nghĩ tới mẹ với tất cả lòng biết ơn chân thành nhất.