Chúng tôi cãi nhau hai hôm nay, tất cả cũng vì một chuyện rất cỏn con, ai nhìn vào cũng thấy không đáng để chia tay. Chẳng phải chuyện xảy ra lần đầu hay hiếm hoi gì, chung quy cũng tại cái game Ỷ Thiên 3D giời ơi đất hỡi nào đó. Từ ngày tôi nhận ra sự hiện diện của nó trong bộ nhớ điện thoại của anh, thì những lần trễ hẹn, thậm chí lỡ hẹn tăng lên, và tần suất cho những câu chuyện tâm sự đêm khuya giảm xuống. Anh bận rộn hơn, ít thời gian hơn và cũng dần hời hợt hơn.
Trong cơn tức giận không kiềm chế được ấy… tôi đã buông lời chia tay. Còn anh, chưa đầy một phút suy nghĩ, anh trả lời tôi với dòng tin nhắn ngắn ngủi.
- Em đã quyết định thế rồi thì cứ theo ý em đi!
Và thế là từ lúc đó chúng tôi không nhắn tin, không gọi điện hay gặp mặt nhau nữa. Nhanh chóng, gọn nhẹ, không một câu níu kéo, không một lời giải thích, thế là xong. Chắc chuyện tình cảm của tôi phải xếp vào loại nhạt nhẽo nhất hệ mặt trời, vẩy thêm 10 tấn muối cũng không bớt nhạt được.
Chúng tôi rất giống nhau ở một điểm, đó là cùng ngang bướng như nhau, mạnh mẽ, giấu cảm xúc tốt. Sau khi chia tay, dù tôi có nhớ anh đến phát khóc, hay anh nhớ tôi đến tan nát cõi lòng… thì cũng không bao giờ nhắn tin hay gọi điện trước. Chia tay xong là xong. Lần đầu tiên tôi yêu phải một người dứt khoát và phũ phàng ngang tôi như vậy, cho nên tôi có phần hụt hẫng. Bởi trước đây, tôi từng quen với cảm giác người ta xoắn xít cuống cuồng tìm mình và xin lỗi mình sau 3 – 4 ngày không liên lạc. Nhưng anh lại không vậy. Anh có thể xa tôi 1 – 2 tháng mà mà không hề có một tin nhắn hay một cuộc gọi nào. Và tất nhiên tôi cũng vậy. cả hai cùng ngang bướng và lạnh lùng như vậy đó. Cứ như thể ai chủ động làm lành trước sẽ là người thua cuộc vậy.
Nhưng tôi thua anh ở một điểm, anh lạnh lùng hơn tôi nhiều. Đó là dù chia tay nhưng chỉ còn cách 1 -2 ngày nữa là ngày lễ, thậm chí ngày tròn năm yêu nhau, anh cũng không bao giờ nhắn tin cho tôi nổi một tin. Nhưng tôi lại khác, sinh nhật anh nằm trong khoảng thời gian chúng tôi chia tay, tôi vẫn chúc anh… với tư cách người bạn. Còn anh thì như kiểu chỉ chờ tôi nói chuyện trước.
Và lần này cũng vậy, tôi gọi cho anh, lại là tôi chủ động.
- Anh có gì muốn nói với em không?
- Nói gì bây giờ, chỉ muốn nói là “Nhớ em thôi”.
- Nhớ mà sao không nhắn tin trước, không gọi điện trước. Nếu em không gọi thì chắc anh cũng kệ đấy nhỉ?
Chỉ có thế, chúng tôi lại bắt đầu nói chuyện với nhau bình thường. Ban đầu là những câu nói trách móc nhẹ nhàng, rồi sau dần là bắt lỗi nhau từng tý một, cãi nhau, nặng lời với nhau.
Anh trách tôi nói chia tay quá dễ dàng, chuyện không có gì, chuyện không đáng để giận… vậy mà tôi lại nói chia tay. Anh bảo tôi thế là không trân trọng tình yêu.
Còn tôi mỉa mai lại anh, anh thì trân trọng tình yêu quá cơ. Anh vì mải chơi game mà bỏ rơi tôi, vô tâm với tôi. Khi tôi nóng lên, tôi sẽ nói những lời không kiểm soát được, tôi sẽ nói chia tay. Nhưng anh lại đồng ý một cách quá dễ dàng, không một lời giải thích, cũng không một câu hỏi “Em chắc chắn chưa?” mà anh đồng ý luôn. Lúc nào cũng “OK”, “cứ theo ý em”.
Anh là thế, luôn luôn đồng ý một cách nhanh chóng làm tôi hoang mang hụt hẫng, cảm thấy tình cảm anh dành cho tôi không nhiều. Tôi muốn chia tay là phải nói hết với nhau. Mọi thứ đều phải sáng tỏ, rồi chia tay cũng được, như vậy sau này mới không phải hối hận, mới không phải tiếc nói mà nói “giá như”…
Và hôm nay, sau khi nói 1 hồi thì tôi vẫn quyết định chia tay, vì tôi cảm thấy chúng tôi khác nhau quá nhiều về cách suy nghĩ. Anh muốn tôi sửa đổi, muốn tôi ko đc tuỳ tiện nói chia tay, nhưng tôi nói tôi ko làm được, và tôi biết ...chỉ cần tôi nói chia tay là anh sẽ đồng ý. Nếu cứ mãi như này thì sớm muộn gì chúng tôi cũng chia tay. Tôi nói anh rằng :
- Con người ai cũng có tật xấu, không ai là hoàn hảo cả. Em mất 1 năm để chấp nhận cái sự vô tâm lạnh lùng của anh, nhưng anh thì không, không bao giờ lắng nghe, tối ngày chỉ biết có game và game, luôn để mặc em phải tự giải quyết những vấn đề của riêng mình. Thế nên chúng ta chỉ lại ở đây được thôi.
Chúng tôi cứ mãi như vậy dù rất yêu nhau. Tất nhiên tôi không quá quắt đên mức chia tay anh chỉ vì anh ham chơi game. Chúng tôi sẽ rất hạnh phúc nếu như một trong hai gạt bỏ cái tôi đi và chịu 'xuống nước' trước với đối phương, như vậy sẽ chẳng bao giờ có chuyện gì hết. Nhưng là ai? Ai sẽ gạt bỏ cái tôi của mình đây?
Và sau một đêm suy nghĩ, tôi nhận ra rằng, người nên bỏ cái tôi là TÔI, sẽ là tôi. Điều mà trước đây tôi chưa bao giờ làm thì bây giờ tôi sẽ làm. Tôi chịu thua, chịu nhún nhường, chịu làm lành trước... không phải vì tôi yêu anh nhiều hơn anh yêu tôi, mà tôi chịu thua bởi vì tôi trân trọng cuộc tình này. Tôi sẽ không để chúng tôi xa nhau chỉ vì một vài lý do đơn giản, quá đỗi bình thường hay vì cái tôi quá cao. Vì như vậy không đáng một chút nào, trừ khi một trong hai mắc lỗi lớn nào đó không thể tha thứ được hoặc cảm thấy không còn yêu nhau nữa thì chia tay mới đáng.
Thôi thì, trời chẳng chịu đất thì đất phải chịu trời vậy!