Đất phương Nam không có chút tái tê
Của ngọn gió Đông kéo lê thê cái rét
Nhớ thế áng mây chiều trời Bắc
Một nếp sóng La giang dờn dợn bước ta về …
Sông xưa ơi! Mây trắng đâu rồi?
Cùng đàn cò dập dềnh tan ngấn nước?…
Mây xám ơi! Ai rắc bụi bên sông?
Chớm chấm lạnh khiến má người nhột nhạt?
Ai xa ai mà ngăn cách nỗi lòng?
Sông xưa ơi! Mây trắng đâu rồi ? (Ảnh: pinterest.com)
Ta muốn về riêng một góc sông,
Co ro những ngón tay tím tái,
Nhốt những vu vơ thừa thãi,
Bỏ mọi xù xì tỏa ấm chiếc áo bông…
Ta muốn gặp ngoại ta,
Chợ Mai về, đường trơn, chân bấm,
Vài múi mít, bó rau khoai, đùm hến,
Cơm độn khoai, húp hùm hụp trưa nay…
Ta muốn gặp ngoại ta. Chợ Mai về, đường trơn, chân bấm (Ảnh: dongvanhung)
Ta muốn qua cổng chợ vắng hiu,
Ngồi cầm cập góc sung già kín gió,
Có mẹ con ăn mày,
Áo nâu vá chằng, vá đụp,
Quay hướng nào cũng kìn kịt lạnh lay,
Những ngày ướt gió..
Ta lần chần,
Bà ngoại níu tay,
Kéo về cuối chợ.
Rét làm sao những kiếp ăn mày!
Nó đè nặng đời ta, đẳng đeo như món nợ…
Óc ách những nốc thuyền
Dầm mưa phùn, sóng vỗ…
Có mẹ con ăn mày. Áo nâu vá chằng, vá đụp (Ảnh: pinterest.com)
Có một ngày,
Những dấu chân bùn lầy loang lổ.
Người mẹ thất thần,
Nhìn manh chiếu dưới gốc sung…
Mưa lùng nhùng,
Nối hai bờ sông La,
giăng giăng trắng xóa…
Ta hờn giận bà,
Một ngày câm nín.
Ôi những đồng xu,
Sao mua mít, mua na?
Cho ta về lại với mùa Đông sông La,
Ngắm trăng lạnh nặng nề lăn lên dốc
Tâm hồn trẻ thơ có giúp sáng thân Trăng?
Kiếp người ơi, sao cứ mãi nhọc nhằn?
Ngắm trăng lạnh nặng nề lăn lên dốc (Ảnh: pinterest.com)
Xuân đến Hạ
Bệnh, rồi đến Tử
Trò chơi con Tạo
Chiếc cầu bập bênh.
Kiếp phú sinh,
Như chiếc bánh Luân Hồi .
Cắn Tân Khổ vào Tâm,
Mà tưởng ngọt bùi.
Ai đã ngồi dưới gốc sung mà chết đói?
Ai thừa thãi bạc vàng,
Đôi mắt dửng dưng
Phủ đầy bóng tối?
Xuân đến Hạ. Bệnh, rồi đến Tử (Ảnh: kienthuc)
Ngày ấy qua rồi,
Muốn quên ngày ấy.
Múi mít sao không thơm?
Mắt na sao run rẩy?
Người mẹ kia có còn ngồi đấy?
Để hôm nay về đây
Ta thắp nén Từ tâm!
Đất phương Nam không có cơn gió bấc,
Không có lạnh thấu xương,
cho ta khoác áo bông …
Ta đã qua bao nhọc nhằn sinh tử
Trước nhà sum suê một vòm sung…
Đêm nay ngồi ngắm trời phương Bắc
Các vì sao thì thào chia nhau giá rét căm căm.
Duy vầng trăng, vầng trăng thửa ấy
Vượt chốn Mê lầm, vượt Tam Giới về cõi Không
Trăng trắng hồng, nõn tươi trôi về khe suối Ngọc
Trôi về nơi núi Nhược, non Bồng..
Vượt chốn Mê lầm, vượt Tam Giới về cõi Không (Ảnh: pinterest.com)
Ô kìa, hai chú hạc vàng mềm cánh giữa thinh không.
Hai nàng thiên nữ,
Rũ bỏ hồng trần,
Ta gặp đâu đây?
Theo vầng trăng mờ tỏ,
Chín tươi trái táo thơm ,
Cung nhạc, hơi Tiên dìu dịu…
Mênh mang, ngút ngát, bềnh bồng…
Rũ bỏ hồng trần. Ta gặp đâu đây? (Ảnh: pinterest.com)
Anh Vũ
Trời nhỏ lệ thương đau, lo cho loài người mê mải, chưa dám bước lên một tầng lầu…
Trân quý sinh mệnh: Vì sao tự tử là có tội?
Tình thương quặn thắt từ trái tim của mẹ đã thấu trời xanh – Thần tích là có thật