Sóng miên man lời tự tình mây nước
Gió se sắt ấp mình trong rét mướt
Khói sương mờ khao khát bóng thiên di.

Đường dặt dìu thương những bước chân đi
Đêm khép mình đìu hiu thương mắt lá
Bàn tay thương nhau ủ ấm miền gió cả
Ánh mắt thương nhau trao da diết ân tình.
Mai mình về chốn quê cũ cao minh
Người sẽ tỏ những điều ta đã biết
Trong nồng nàn ta trao lời tịnh khiết
Cho yên bình thơ khát cháy ước mong.

Tay trong tay không chút rối tơ lòng
Mình trở về cùng hạc vàng mây trắng
Giữa cõi người vẩn vơ như khói sóng
Ta xênh xang chẳng phải ước mong gì

Bởi biết bình yên nơi ấy khát ta về…
Minh Huyền
Có con sóng miệt mài cùng sợi nắng, thắp ấm miền thương nhớ nẻo không em?
Dữ dội và dịu êm, ồn ào và lặng lẽ: Những con sóng tuyệt tác của thiên nhiên mang chứa tình yêu rộng lớn…
Lời giãi bày bất ngờ của một ‘cao nhân’ – Viện nghiên cứu và ứng dụng tiềm năng con người