Những kẻ chơi game cũ
Lại nhớ về thời trẻ con ấy, Mọt tui mê game kinh khủng và thể loại gì tui cũng chiến tốt. Hồi đó không thoải mái như bây giờ khi có khá nhiều tựa game không có bản tiếng Anh chỉ có có bản Jap mà nói cho vuông là có tiếng Anh sợ các thím cũng chẳng mấy người thực sự hiểu nó viết cái gì đi. Lúc đó khoảng năm 2000 thì phải, Mọt còn đang học lớp 10, sau buổi tan trưởng đạp xe đến quán điện tử đĩa quen thuộc, thấy anh trai con ông chủ ngồi chơi cái game gì có phim cắt cảnh đẹp quá thể, nguyên tòa lâu đài biến hình mọc ra cánh thiên thần để đỡ cú phun lửa của con rồng đen.
Nói đến đây chắc mấy dân chơi kỳ cựu chắc biết game gì rồi ha? Vẫn không nhớ thì đó là Final Fantasy IX, bản FF cuối cùng trên hệ máy PS1 đấy. Thấy ông anh kia chơi hay quá tui cũng bay vào kêu lấy đĩa đó để bật máy chơi nhưng khốn nạn thay sau phần mở đầu quan thuộc là cái quỷ gì thế này? Những ký tự ngoằn ngoèo quái lạ mà thề với các vị là nó trông chả khác gì mấy con trùn tui hay mua ở chợ chim về để cho cá vàng ăn vậy.
Hỏi ông anh con chủ quán game này không có bản Eng hả đại ca, ổng nhìn mình với ánh mắt thượng đẳng pha lẫn chút khinh bỉ rồi đáp gọn lỏn: Thích thì chơi, không chơi biến. Cha mẹ ơi, tui lúc đó học lớn 10, tiếng Việt không dám nói là chuẩn quốc gia nhưng văn cũng 7 phết nên khá là tự hào. Anh văn thì vừa chơi vừa tra tự điển chắc cũng không phải vấn đề lớn nhưng cmn tiếng Nhật là cái quỷ gì vậy, biết game do người Nhật làm thôi chứ không có biết tiếng Nhật. Tui không có đọc sách nhiều đừng có chơi tui như vậy chứ!
Cũng muốn thỉnh cầu anh trai kia trợ giúp lắm nhưng cái máu háo thắng của thằng thiếu niên mới lớn vẫn không thể quên được ánh mắt thượng đẳng khi nãy nên quyết tâm tự mò để chơi cho lão biết mặt, thế là quá trình khổ dâm, ý tui là thưởng thức và trải nghiệm Final Fantasy bản tiếng Nhật bắt đầu. Nhiều cái nó khốn nạn lắm các bạn ạ, tui có biết cái bình thuốc hồi mana tên Ether màu cam quý thế nào đâu, cứ xài tẹt ga và sau này khi đánh những con trùm dai máu thì quả là ác mộng.
Các hiệu ứng Silence, Death, Petrify, Darkness… đều có thuốc chữa hết nhưng mấy bình thuốc lại tên tiếng Nhật và thế là quá trình thử độc trong các trận đánh lại ngốn của thằng tui một đống thời gian nữa trong khi nếu nó ghi bằng tiếng Anh thì đã không phải mệt mỏi như vậy. Thông thường trong các tựa game JRPG những cuộc hội thoại ít nhiều đều ám chỉ bước đường tiếp theo của nhân vật chính, chỉ cần xem kỹ một chút hầu như không có vấn đề gì trong việc tìm đường phá đảo trò chơi cả.
Nhưng mọe nó, tiếng Nhật thì ai mà hiểu? Thế là cứ mò mò mẫm mẫm, thử đi thử lại, chạy tới chạy lui và dĩ nhiên ăn hàng tá những trận đánh quái ngẫu nhiên vào mồm. Sau nửa năm, chính xác là như vậy vì tui tốn quá trời tiền giờ ở tiệm đĩa để mày mò cái game tiếng Nhật này, lạy Chúa trên cao cuối cùng Mọt tui cũng về nước Final Fantasy IX. Lúc đó tui hả hê cà khịa ông anh con chủ tiệm kiểu thấy tui ngon lành ghê chưa thì lão dùng ánh mắt cười như không phải cười để nhìn tui và tự nhiên lúc đó tui nhận ra mình ngu kinh khủng khi cúng quá trời tiền cho tiệm của thằng chả.
Trong khi đó chỉ cần nhún nhường một chút, khiêm tốn một chút và dùng đầu óc một chút thì tui đã tiết kiệm được biết bao nhiêu là tiền giờ chơi rồi. Bạn có thấy không, game đã dạy cho tui những bài học tưởng chừng như rất đơn giản nhưng lại vô cùng sâu sắc trong quá trình trưởng thành từ một thằng nhóc xấc láo trở thành một người đàn ông vẫn xấc láo của ngày hôm nay theo kiểu trực tiếp như vậy đấy!
Hồn ở đâu bây giờ
Bây giờ ra trường và đi làm cũng nhiều năm, việc mua một tựa game yêu thích với tui không còn quá khó, thậm chí mỗi tháng mua vài game cũng không phải là vấn đề nghiêm trọng lắm dù bóp tiền có hơi căng thẳng một chút. Nhưng cái cảm giác háo hức mỗi khi nhấn nút bật máy lên và bỏ đĩa game vào không còn nguyên vẹn như ngày xưa nữa.
Nhiều khi cũng chơi game đấy rồi lại quên ngay đấy theo kiểu một cô gái xa lạ mà bạn có thể gặp thoáng qua trong các bữa tiệc tùng ăn nhậu, có vui vẻ có hào hứng trong đêm đó nhưng chẳng thể đọng lại chút ấn tượng nào sau khi cơn say rượu tan biến như những đám mây xám trong một buổi sáng bình minh đầy nắng. Bây giờ đĩa game cũng bạc triệu chứ chẳng phải là rẻ rúng gì cho cam nhưng tại sao khi mua về chơi lại có cảm giác nhàn nhạt như vậy nhỉ? Hay là Mọt tui đã già?
Không biết tự bao giờ tui đã không còn ồ lên hào hứng khi nghe tin tựa game mình yêu thích chuẩn bị được làm lại, cũng chẳng cảm thấy sung sướng đến run người mỗi khi nhận được bưu phẩm là chiếc đĩa game đã đặt trước. Lại càng khó khăn hơn khi quyết định liệu có nên thức trọn đêm để diệt cho xong một con boss khó trong màn chơi nào đó.
Tui đã khô cạn tình yêu dành cho game phải không? Không hề, tui vẫn ngày ngày đọc những tin tức về những trò chơi đã đang và sắp sửa ra mắt, vẫn đều đặn mua và chơi những tựa game mà bản thân yêu thích. Vậy tại sao cái cảm giác nhàn nhạt này lại cứ tồn tại trong tui theo cách khó chịu đến như vậy?
Chợt nghĩ tuổi tác và đam mê là hai phạm trù từ xưa đến giờ vẫn rất không hợp gu nhau. Dẫu báo chí thường ca ngợi những ông bà lão dù đã đến tuổi xưa nay hiếm vẫn theo đuổi đam mê từ thuở thiếu thời nhưng các vị à, hãy tỉnh táo dùm tui cái, đạo lý vì hiếm cho nên quý xưa nay chưa bao giờ lỗi thời cả. Trong hàng hà sa số game thủ lớn tuổi, bao nhiêu người sẽ giữ lại được một trái tim vĩnh viễn nóng đỏ như núi Doom ở vùng Trung Địa đây?
Ngày qua ngày, đám game thủ già chúng ta không sớm thì muộn cũng sẽ bị cuộc sống đánh gục mà thôi. Tiền ăn, tiền nhà, tiền điện, tiền nước… hàng tá những hóa đơn cần thanh toán mỗi tháng; rồi thì công việc, bạn bè, gái gú, vợ con… có những mối quan hệ còn phức tạp hơn cả một tựa game giải đố kinh điển nhất. Khi thật sự trưởng thành một thằng đàn ông sẽ nhận ra ngoài game còn hàng tá thứ khiến chúng ta đau đầu nhức óc và khi đó trò chơi điện tử – một thú vui giải trí, đành phải ngậm ngùi lui bước xuống vị trí ưu tiên thứ sáu thứ bảy hay thậm chí là thứ n. Bởi ngoại trừ một vài công việc đặc thù, chơi game vốn không kiếm ra TIỀN, thứ giúp tui cũng như các bạn mua đồ ăn bỏ vào mồm, mua quần áo mặc lên người hay mua vài lít xăng đi đốt trụ sở EA đổ vào chiếc xe để đi làm mỗi ngày.
Và cứ mỗi năm trôi qua, Mọt tui lại đành ngậm ngùi cải biên mấy câu thơ của cụ Vũ Đình Liên để cảm khái cho cái sự phai nhạt tình cảm dành cho người bằng hữu lâu năm của mình:
Nhưng mỗi năm mỗi chán
Người game thủ nơi đâu
Những kẻ chơi game cũ
Hồn ở đâu bây giờ?
Nguồn : https://motgame.vn/tra-da-game-thu-tuoi-tac-co-ti-le-nghich-voi-tinh-yeu-danh-cho-game.game