Chào các Mọt, vậy là sau khoảng mấy ngày ăn chơi mùa Tết đã đời thì nay cũng đã gần hết Tết. Cũng trong dịp nghỉ lễ này, tự bản thân tui nằm nhà ngày chơi game tối ngủ ngáy cuối cùng lại suy niệm ra được vài điều nên cảm thấy phải viết vài lời tâm sự với các đồng môn ôm game trầm kha các ông. Tính ra đến giờ thì cuộc sống phát triển hiện đại hơn, thời nay ai ai cũng có thể có dàn máy cực mạnh hay một cái console ở nhà để chơi game cả. Cái gì cũng có, chỉ có bạn game là khó tìm thôi.
Tính ra Mọt tui chơi game cũng không lâu, chỉ có hơn 10 năm thôi, còn trẻ chứ chả phải cây đa cây đề gì. Bạn bè ngoài đời cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy thằng biết nhau qua game mà thành bạn. Sau này thì “mở rộng friend list” hơn, quen biết với nhiều loại người, đủ mọi tính cách, nhưng vẫn thấy thoải mái nhất là khi dành thời gian với bọn nó. Mà giờ thì thay đổi nhiều quá, game thì vẫn cứ chơi, nhưng giờ thằng nào cũng bận, chả còn mấy khi chơi chung. Nhớ hồi nào không party săn quái thì cũng công thành chiến. Rồi có những ngày cày cuốc event xuyên đêm suốt sáng. Hoặc hôm nào gom đủ 10 thằng thì chia hai team đánh Dota hay custom trả tiền net hay kèo Sting dâu chẳng hạn. Về cơ bản, lúc đó thật sự yêu và chơi game như là một bản năng vậy, không hề vướng bận như bây giờ. Hồi đó game thì đồ họa không đẹp thật, nhưng cái nào cũng hay, cái nào cũng đỉnh. Nhưng trên hết, là có tụi nó cùng chơi nên càng thêm thú vị.
Nhớ nhất là khoảng thời gian có cái game đỉnh nào về Việt Nam, nghe đâu hot dữ dội. Lúc đó chả hiểu nghe lời ngon ngọt của thằng chủ net thế nào mà cả bọn quyết định cúp học luôn ngày hôm đó ngồi đợi game Closed Beta. Lăn lê bò nằm ngoài net từ 7h sáng, tới hơn 4h chiều mới có thể vô nổi. Vậy mà cả đám cũng miệt mài hò hét tới gần 12h đêm mới chịu dọn dẹp đi về. nói thiệt luôn, sếp tui mà biết tui có lúc cũng siêng năng như vậy, chắc ổng mừng rớt nước mắt. Giờ ngồi tầm 8 tiếng là đã ê mông, mỏi cổ, nói chi tới việc làm thêm giờ…
Sau đó, lên Đại Học thì thời gian dành cho game còn nhiều hơn nữa. Bù lại thì chơi cũng chọn lọc hơn, gần như toàn thời gian tập trung cho tựa game ưa thích. Thời điểm đó, cả cộng đồng game thủ Việt đang phát cuồng với việc “chơi game chuyên nghiệp”, y như thanh niên bây giờ phát cuồng vì khởi nghiệp ấy. Lúc đó, tui cũng như bao nhiêu thanh niên trai trẻ cùng lứa, cống hiến cả thanh xuân mình để theo đuổi mộng tưởng chuyên nghiệp. Thế là những ngày tháng ngồi trên ghế giảng đường dần dần chuyển hẳn sang mài đáy quần tại phòng net, may mà chưa rách ra lộ hàng. Ăn cũng net, thở cũng net, ngủ cũng net luôn. Dù máy móc ở nhà sắm sửa cũng đầy đủ không thua kém ai nhưng vẫn thích cùng tụi nó ra ngoài net hơn. “Các mày” có công nhận là chơi ngoài net thì nó vẫn phê hơn là chơi ở nhà không? La hét thoải mái, chửi nhau ầm ầm và nhìn cái cách bọn trong net xuýt xoa khi mình thể hiện làm cảm giác mình “esports” vãi ra.
Còn giờ có đi thì cũng lủi thủi một mình, về cũng lủi thủi một mình. Bọn nhóc cắm net bây giờ với mình như cách nhau cả một thế hệ, có làm cách nào cũng không thể kéo gần lại được. Mà đập bàn la hét giữa net cao cấp thời nay chắc cũng không “ổn” như net cỏ hồi xưa lắm, có khi bị nhìn như tâm thần hay ngáo đá cũng nên.
Cái thời này trôi qua lâu lắm rồi…
Tiếc là, tui có cố gắng cách như thế nào đi nữa, thì bạn không thể cứ đơn giản mà sống sót trong thế giới chuyên nghiệp được. Những mặt tối phía sau nó sẽ dần dần giết chết cái bạn gọi là đam mê. Nhưng điều làm bạn khó nghĩ hơn cả, chính là phải từ bỏ vài thứ mới có thể bước tiếp. Ở đây, chính là bọn bạn đồng d… à mà thôi. Đâu phải đứa nào cũng có thể lên chuyên nghiệp, đâu phải đứa nào cũng có thể đi tiếp. Thiếu tụi nó, bạn nhiều khi phải đương đầu mọi thứ một mình mà không dám tâm sự với ai. Gia đình thì đã không đồng ý cái việc mình làm, còn đồng đội thì chơi chung chứ không thể tin tưởng mà tâm sự nổi. Đâu thể biết họ quay lưng lại với bạn khi nào đâu. Đến khi cảm thấy thi đấu không còn thấy vui nữa, nghĩa là đến lúc phải dừng lại.
Nhưng không có nghĩa là hoàn toàn bỏ game, chỉ là lựa chọn tựa game khác phù hợp hơn mà chơi. Cả thằng bạn lâu năm giờ cũng khó mà có thời gian mà ngồi chơi game chung với nhau. Đứa nào giờ cũng ra trường, đi làm, nhiều thứ đáng lo về sự nghiệp, cuộc sống hơn là thời gian bù khú với bạn bè. Có đứa còn nghỉ cả game, anh em không biết sao để mà liên lạc. Tụi nó cũng là lý do mà một thằng Dotard như tui dần chuyển qua chơi mấy tựa game đối kháng đề cao tính cá nhân hơn như Street Fighter V, Tekken 7,… Không phải tại vì tui đã già đi nên chơi kém (ủa mà có khi cũng có thể như thế thật), mà không có bọn nó thì chơi mấy cũng không còn ý nghĩa. Như những ngày Tết rảnh rỗi cũng lên kế hoạch qua nhà cày cuốc cả đêm, cuối cùng thì chỉ có thằng Mọt tui ngồi cày Monster Hunter World một mình. Một tựa game cực phẩm, nhưng chơi một mình thì chán chết đi được.
Đó là suy nghĩ của tui trong mấy ngày lễ Tết vừa qua. Thật không dễ dàng gì khi phải thừa nhận sự thật: Mọt tui cùng đồng bọn đã, đang và sẽ già đi nhanh chóng. Đam mê thì còn đầy, nhưng những yếu tố bên ngoài thì đang giết dần giết mòn cái nhiệt huyết ấy. Bản thân tui may mắn khi còn đang làm việc về game, vẫn còn yêu game rất nhiều. Nhưng còn bạn bè tui thì không biết đến khi nào tụi nó sẽ ngưng chơi game nữa. Chỉ mong sang năm mới này, hội đồng bạn bọn tui vẫn có thể tụ tập chơi game một bữa ra trò. Ít thôi cũng được, miễn là thằng nào cũng chịu đến. Còn các ông, lần cuối các ông rủ rê bọn nó đi “xõa game” là cách đây bao lâu rồi?
Nguồn : https://motgame.vn/choi-game-cung-hoi-ban-co-con-duoc-hay-khong.game