[media=https://www.youtube.com/watch?v=wENvFqiAfxs]
Clip hài: Ngôn tình và Thực tế (Phở đặc biệt)
Không có con đường nào mang tên là “Con đường tình yêu”
Yêu… nghe có vẻ ngọt ngào, lãng mạn lắm, như là nắm tay nhau bước đi trên con đường trải lá, có gió mơn man và nắng vàng rực rỡ. Chàng trai khẽ vuốt tóc cô gái rồi họ trao cho nhau những nụ cười và ánh nhìn đầy hạnh phúc. Mình cá là bạn không chỉ một đâu mà là vô số lần bắt gặp những hình ảnh đầy ngọt ngào này rồi, nhưng không phải là ở ngoài đời, mà là trên phim. Bản thân mình cũng từng hay mơ mộng như thế nhưng thực tế thì chưa bao giờ mình được biết cái cảm giác đi dạo theo đúng nghĩa là như thế nào cả. Nghĩ thì có vẻ ngọt ngào lãng mạn đấy, chứ thực tình… mệt lắm. Và có lẽ từ nay mình cũng không xem phim Hàn Quốc hay đọc ngôn tình nữa, vì chúng nó bóp méo hiện thực quá nhiều.
Không có triết lý tình yêu nào là tuyệt đối
Hoặc cũng có thể những triết lý tình yêu không có ranh giới, mọi người ai cũng có quyền yêu và được yêu như mình vẫn thường tôn sùng trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình vậy. Dù em có già, em có xấu, có bị ngớ ngẩn đi nữa thì đâu đó trong cuộc đời này, vẫn sẽ có người sẵn sàng yêu em ư? Bạn đang nghĩ gì vậy, hiếm lắm! Không nói là không có những câu chuyện ngôn tình trong đời thật, thế nhưng thử hỏi là nó chiếm được bao nhiêu phần trăm trong thực tế. Và liệu bản thân bạn có đủ may mắn để có được một chuyện tình cổ tích như vậy.
Như bản thân mình, vô cùng ảo tưởng đến những điều lãng mạn, nhưng thực tế mình lại chẳng phải là một đứa lãng mạn
Mình thực sự hi vọng được đi du lịch với người mình yêu, mà chẳng hẳn là du lịch đâu, cho đi hồ tây đạp vịt là mình cũng vui lắm rồi. Nhưng khổ nối chúng mình quá lười hoặc quá khô khan, và mình luôn cảm thấy thất vọng về điều đó. Thất vọng đến nỗi mà mình quên đi những điều điều tuyệt vời khác ở người yêu mình, rằng dù có bận bịu đến thế nào thì anh ấy vẫn luôn cố gắng dành thời gian, chưa bao giờ từ chối mình bất cứ đòi hỏi nào. Có những hôm trời mưa vẫn chịu khó tới đón mình đi ăn, và luôn là lá chắn vừa vững chắc, vừa ấm áp che cho mình khỏi ướt. Ừ, có khi mình quên mất, anh ấy chính là điều là lãng mạn với mình, chứ không phải như những thứ trong câu chuyện ngôn tình mình từng đọc hay những bộ phim Hàn Quốc. Định nghĩa về sự lãng mạn của chúng quá hạn hẹp và mô típ.
Ngôn tình không phải là khi bạn yêu một người hoàn hảo, mà là một người coi bạn là đặc biệt
Từ ngày biết yêu, mình cũng chẳng thấy mình tốt đẹp lên chút nào, thậm chí là đã biến chất thành một con quỷ xấu tính, giận hờn vô cớ, điên có chu kỳ. Tự so sánh giữa thực tế với những câu chuyện không có thật để rồi phân vân chính tình yêu của mình. Và mình ghét mình vì điều đó. Mọi thứ chỉ vì cái đầu óc phong phú, nghĩ quá nhiều, tưởng tượng quá nhiều mà ra.
Trong truyện, nhiều khi mình quá quen thuộc với những anh chàng đẹp người, đẹp tính, có trách nhiệm và sẵn sàng bảo vệ người con gái mà họ yêu. Và mình mặc định những chàng trai ngoài đời cũng phải thế.
Thế nhưng đôi lúc mình lại nhận ra rằng, có thể người yêu mình không hoàn hảo, và có nhiều điểm đối lập với mình. Nhưng nếu bây giờ anh ấy bỗng dưng anh ấy thay đổi, thì liệu mình có còn yêu anh ấy nữa không? Bản thân mình cũng vậy, trở nên hoàn hảo không có một sai sót nào thì liệu anh ấy còn yêu mình nữa không? Bản thân mình vẫn luôn nghĩ rằng nếu cố gắng tài giỏi thì ắt sẽ trở nên đặc biệt, nhưng có lẽ mình chỉ là thứ khác người nếu như chẳng có ai coi mình là người đặc biệt trong trái tim họ cả.
Kết
Ngôn tình chỉ toàn một màu hồng thôi, còn thực tế cuộc sống lại là tổng hợp của vô số những màu sắc khác. Bản thân mình cũng chẳng biết nên gọi cụ thể nó là gì. Màu của hạnh phúc, màu của phản bội, màu của ấm áp, màu của lạnh lùng, màu của vị tha, màu của tàn nhẫn…Chính những màu sắc ấy hòa vào nhau mới tạo nên những dư vị của cuộc sống.