Hôm nay Aslan sẽ kể một câu chuyện mới về Crypto. Câu chuyện hôm nay rất đặc biệt, vì đó là trải nghiệm về cuộc sống trong tù của một kẻ say mê với Bitcoin và cryptocurrency. Nào, hãy cùng bắt đầu câu chuyện.
(A Geek in Prison là câu chuyện của Charlie Shrem từ trải nghiệm của anh từ lúc là một trong những người tiên phong làm tăng lên sự công nhận với Bitcoin trước khi cả thế giới biết đến cryptocurrency, cho tới 15 tháng quản thúc tại nhà tù liên bang vì bán Bitcoin sai người. Trong sự phấn khích quảng bá về Bitcoin, Charlie đã gặp rắc rối với luật pháp và đã thừa nhận tội trạng của mình. Sau đó, anh sáng lập ra Crypto.IQ, một công ty về giáo dục và đầu tư)
Chẳng có cách ngu xuẩn nào để chuẩn bị cho việc ở tù cả.
Vào ngày 30 tháng 3 năm 2015, tôi đã đến nhà tù liên bang Lewisburg đầu thú sau khi bị kết án hai năm vì đã trợ giúp và tiếp tay cho công việc kinh doanh chuyển tiền chưa được cấp phép.
Trong trường hợp của tôi, điều duy nhất tôi có thể làm để tự chuẩn bị cho mình là bám chặt lấy suy nghĩ rằng, sau một thời gian đã định, tôi sẽ không phải ở đây nữa. Tôi đã khá lạc quan bởi vì cách duy nhất để vượt qua, đó là lúc nào cũng giữ chặt suy nghĩ đó. Đó chính là điều tôi đã làm.
Vào ngày 5 tháng 3 năm 2015, gần 30 ngày trước khi đầu thú, tôi đã viết những dòng này trên blog của mình:
“Tôi đã rất sợ phải viết bài post này, và từ khi viết nó, tôi vẫn để bản nháp trong vài tuần không dám post. Tuy nhiên, đã đến lúc tôi phải đối mặt với nó. Vào ngày 30 tháng 3 tới, tôi sẽ đến nhà tù liên bang Lewisburg ở Pennsylvania để đầu thú. Đó là một cuộc chiến dài và khó khăn, từ lúc bị bắt tại sân bay JFK khi vừa hạ cánh, đến lúc bị biệt giam và bị quản thúc tại gia trong 14 tháng qua. Khi chính phủ khởi tố tôi và yêu cầu mức án 30 năm tù, tôi đã giữ được sự tỉnh tảo nhờ có sự giúp đỡ của bạn bè, gia đình, và cộng đồng Bitcoin. Mặc dù có một vài người giữ khoảng cách, nhưng hầu hết họ đã đứng bên tôi và đấu tranh. Tôi nợ họ cuộc sống của mình. Dĩ nhiên, tôi không đi tìm sự cảm thông. Tôi đã phạm tội và tôi phải trả giá. Có câu nói rằng, những người đã ở bên cạnh bạn trong những lúc khó khăn xứng đáng ở cùng bạn những lúc thuận buồm xuôi gió. Những thời điểm thuận lợi đang đến, và tôi rất mong chờ nó.”
Chủ nghĩa lạc quan
Dù tôi có cảm thấy buồn thế nào đi nữa, tôi vẫn phải giữ sự tích cực trong đầu, bởi vì một khi tôi rơi vào vòng xoáy thương hại bản thân và chán nản, thì sẽ không còn lối thoát.
Vì vậy tôi bắt đầu ghi chú từ những người khác đã từng ở Lewisburg để tìm hiểu mọi thứ có thể để chuẩn bị cho bản thân trước trải nghiệm này.
Để sách/báo dưới 13 oz (ounce). Để 4 quyển mỗi gói.
Nhận tờ USA Today được giao. Nó được thả rơi trực tiếp.
Luôn dùng Amazon để đặt sách.
Mang theo danh sách những người cần liên lạc với: Tên/Địa chỉ gửi thư/Địa chỉ email/ Số điện thoại.
Biết được rằng tôi sẽ nhận được tối đa 300 phút gọi điện mỗi tháng. Tháng 11 và 12 là 400 phút.
Gửi email/gọi điện thường đông nhất sau bữa tối.
Mang theo một cái đồng hồ đeo tay.
360 đô mỗi tháng là số tiền tối đa bạn có thể tiêu, không bao gồm tiền gọi điện và gửi email.
Mua một đôi sneaker.
Cố gắng nhận được công việc giảng dạy, dạy học cho các tù nhân khác.
Không đánh bạc.
Dậy lúc 8h45 sáng. Sau đó hoàn thành khám xét, nhận quần áo tạm thời, kiểm tra y tế, ký vào các giấy tờ và gặp một nhân viên tư vấn.
Tải ứng dụng Corrlinks cho iPhone; một ứng dụng gửi tin nhắn tức thời. Có thể in ra các email.
Viết các bức thư tay thông thường.
Giữ sự lạc quan.
Nhưng cuộc sống ở trong tù sẽ như thế nào? Một ngày của tôi trong tù từ lúc thức dậy tới khi đi ngủ sẽ có những gì? Không ai có thể trả lời được những câu hỏi đó ngoại trừ chính tôi. Tôi phải chấp nhận thực tế là tôi sẽ ở trong tù và tôi phải sử dụng thời gian của mình thật khôn ngoan.
Có rất nhiều việc phải làm. Tôi phải làm gì với tài khoản email của mình? Tôi phải giữ an toàn cho ví Bitcoin của mình thế nào? Tôi phải giữ số điện thoại của mình bằng cách nào? Làm sao tôi duy trì được mối quan hệ với gia đình của mình?
Tất cả những câu hỏi này đã thiêu đốt đầu óc tôi và tôi chẳng thể tìm được ở trên mạng bất cứ thứ gì có thể giúp tôi cả.
Vào ngày 19 tháng 12 năm 2014, tôi đứng trước quan tòa và nói rằng:
“Bitcoin là những gì tôi yêu và là mọi thứ tôi có. Nó là cả cuộc đời tôi. Nó là thứ khiến tôi có mặt trên trái đất này để làm một việc, đó là giúp thế giới thấy được một hệ thống tài chính không có sự phân biệt và không tạo điều kiện cho tham nhũng, và tôi nghĩ những gì Bitcoin làm được với tiền cũng sẽ giống như email đã làm với dịch vụ bưu chính. Nó cho phép tất cả mọi người có thể ngang bằng với nhau. Mọi người từ Châu Phi, Trung Đông, hay Châu Á sẽ có cơ hội như nhau với Bitcoin, và bởi vì thế bây giờ, bạn có thể chuyển tiền tức thời và thông tin trên một hệ thống peer-to-peer. Và tôi nghĩ điều này là quan trọng. Và nếu danh dự của tòa cho phép tôi, tôi muốn được trở lại ngoài kia, giúp đỡ thế giới và để đảm bảo rằng mọi người sẽ không làm những điều ngu ngốc như tôi đã làm.”
Trong một lá thư gửi tới quan tòa vài ngày trước đó, luật sư của tôi đã viết:
“Kể cả Hy Lạp cũng biết đến cryptocurrency và chắc chắn là thành phố của chúng ta, Brooklyn, cũng vậy. Một bi kịch có thể được viết về một chàng trai đã, thông qua niềm đam mê “Dionysian” (Aslan – từ này các bạn tự tìm hiểu sẽ hay hơn) và một chút tự tin thái quá, giúp nuôi dưỡng một ý tưởng – (Bitcoin – thứ vẫn còn mới với thế giới và là thứ có thể thay đổi thế giới – toàn bộ thế giới) – chuyển giá trị từ người này sang người khác.”
Ý tưởng mới này đã mang chàng trai ra khỏi quê nhà của mình. Chàng trai ấy đã tự xem mình gần như là một người bảo vệ thiêng liêng cho ý tưởng này, chịu một trách nhiệm tuyệt vời mang nó ra khỏi bóng tối và vào ánh sáng của sự chấp nhận rộng rãi, phổ biến. Tuy nhiên, trong sự hỗn loạn của việc phát triển ý tưởng mới, cậu ta đã đánh rơi tấm khiên bảo vệ và để cho những thế lực xấu xa kéo vào bóng tối.
Cậu ta sẽ bị trách móc. Cậu ta sẽ bị xem không chỉ như là một người bảo vệ nó mà còn là một người phá hủy, người phá hủy của chỉ một thứ – ý tưởng cậu ta yêu nhất. Cậu ta sẽ bị gửi về quê nhà của mình, và trong một thời gian, sẽ sống dưới tầng hầm trong nhà bố mẹ. Với tất cả những điều trên trong khi mơ về thời gian cậu có thể trở lại với nhiệm vụ suốt cuộc đời là giúp đỡ – hoặc chỉ là một trong số nhiều người – đưa ý tưởng này xa hơn nữa vào ánh sáng.
Phần còn lại của câu chuyện vẫn được viết.
Tuy nhiên, số phận vẫn là số phận, tôi sẽ phải đi tù.
Phòng xử án dần trống không trong khi tôi vẫn đứng đó, đón nhận tất cả.
(Còn tiếp…)