Câu chuyện của Jason Padgett, 47 tuổi, đã bắt đầu cách đây 15 năm. Tối đó, như thường lệ, ông đến quán karaoke ở quê nhà tại Tacoma, Washington. Do đã hứa sẽ chở các bạn mình về nên ông không uống rượu. Khi rời khỏi quán bar, ông bị đánh vào đầu và gục xuống. Trong đêm tối, khi đang choáng váng, ông cảm thấy ai đó đang lần tìm ví của mình, khi không tìm thấy gì, những kẻ tấn công tiếp tục đánh vào đầu ông trước khi nhanh chóng chuồn đi.
Lúc lâu sau, tỉnh lại, ông đến một bệnh viện gần đó. Qua kiểm tra cho thấy ông chỉ bị chấn động mạnh ở đầu. Các bác sĩ cho thuốc giảm đau và đưa ông về nhà.
Padgett không hề biết đêm đó đã làm thay đổi đời mình.”Khi thức dậy vào sáng hôm sau, tôi thấy cả thế giới có một dáng vẻ khác hẳn”, Padgett nói trong một cuộc phỏng vấn với The Epoch Times. “Tôi nghĩ đó là ảo giác do tác dụng của thuốc giảm đau mà bệnh viện đã cho tôi”.
Khi mở vòi nước phòng tắm, ông nhìn thấy một chùm ánh sáng màu giăng từ trên xuống theo dòng nước chảy, nó phủ trùm cả người ông lẫn bồn rửa, và phát triển không ngừng theo mọi hướng. Nhìn chiếc sân qua cửa sổ, ông thấy những chiếc lá cây giống như một tập hợp các hình tam giác vô tận vô cùng nhỏ kết nối với nhau theo những cách khác nhau. Để thoát khỏi những gì ông nghĩ là ảo giác, ông đi pha một tách cà phê. Khi rót sữa vào cà phê, ông nhìn thấy một hình tròn tỏa xuống cốc nước, nó xoay hoàn hảo trong những vòng tròn càng lúc càng nhỏ, cái này bên trong cái kia, như hình xoắn của một vỏ sò.
Hình xoắn ốc vô hướng (trong cái nhìn của Padgett Jason)
Cũng như vậy, Padgett nhìn ngôi nhà và mọi đồ vật đều thành một loạt các hình hình học. Ông cho rằng đã có gì không bình thường xảy ra trong não mình. Ông cũng có các triệu chứng: một cơn đau dữ dội và run lẩy bẩy không thể kiểm soát khắp cơ thể. Đến kiểm tra thêm tại bệnh viện, họ không phát hiện ra tổn thương trong não và hy vọng các triệu chứng này cuối cùng cũng qua đi.
Nhưng không một triệu chứng nào biến mất. Mọi thứ vẫn tiếp tục được Padgett nhìn thấy giống như một loạt các hình hình học phức tạp, trông chúng càng lúc càng đẹp và càng phức tạp vô cùng. Padgett rất tò mò muốn biết những gì đã xảy ra với người khác, những người đã trải qua những vết thương tương tự vào đầu. Ông bắt đầu tìm hiểu trên internet, được 1 tuần, thì ông ngạc nhiên thấy mình đã dành cả ngày lẫn đêm cố gắng để giải mã và tìm hiểu những dạng hình đặc biệt mà ông nhìn thấy, thay vì thế giới mà ông đã quen.
Kim cương đen và trắng (trong mắt Jason Padgett)
Bắt đầu chỉ tìm cách giải trí, ông trở thành một nhà khoa học tự học đam mê muốn biết mọi thứ về toán học, đặc biệt là hình học. Ông thấy thế giới mà ông nhìn thấy bây giờ rất thú vị và hấp dẫn, chúng khiến ông mất dần hứng thú với thế giới bên ngoài.
Một ngày nọ, trong một cơn hoảng loạn, ông đã che tất cả cửa sổ của ngôi nhà bằng rèm tối màu, từ chối tất cả tiếp xúc với thế giới bên ngoài. “Có lẽ nó giống như quay trở lại vào trong bụng mẹ, trước khi trở về thế giới như một con người mới“, ông viết trong Struk by Genius xuất bản năm 2014.
Sống bốn năm cô đơn trong ngôi nhà của mình, đôi mắt Padgett trông giống như một cái hố kỳ diệu, khi nhìn thấy không ngừng các hình hình học và với những gì đã học được theo thời gian trên internet, ông nhận ra những gì mình nhìn thấy đều là một biểu hiện đích thực của các công thức toán học để giải thích các hiện tượng khác nhau trong vũ trụ.
Con mắt của vô số số Pi (Π) (trong mắt Jason Padgett)
Những hình tam giác của lá cây giống như một biểu hiện lặp đi lặp lại của định lý Pitago, và khi những hình tam giác tách ra thành vòng tròn khi ánh sáng mặt trời chiếu vào cây, chúng giống như chuỗi số Pi (một số vô hạn bắt đầu bằng 3,141592). Sữa rót vào tách cà phê là phần được gọi là tập hợp Mandelbrot, mà các dạng hình của nó là một chuỗi vô hạn các hình càng lúc càng nhỏ, tất cả các hình nhỏ tạo thành một hình hoàn tất. Padgett đều nhìn thấy như vậy sâu trong mỗi phần nhỏ nhỏ nhất của những gì ông nhìn: lá cây, các sóng, mây và cơ thể con người.
Có những hiện thực vô tận, và mỗi phần trong đó đều thực sự như nhau.
Khi cố gắng giải thích cho mọi người về thế giới tuyệt vời mà mình nhìn thấy, ông bắt đầu vẽ ra tất cả những gì nhìn thấy. Điều ngạc nhiên là dù không ai trong gia đình ông có tài về vẽ kỹ thuật và hội họa, ông vẽ và sắp xếp hàng trăm bản vẽ cực kỳ chính xác.
Công thức của Thuyết tương đối E = mc2 (trong mắt Jason Padgett)
Britt Brogard, giáo sư về khoa học thần kinh, Đại học Missouri tại St. Louis, Mỹ đã kiểm tra Padgett. Bà giải thích, từ kết quả chụp scan cho thấy tổn thương ở một số vùng trong não ông, nó lại kích hoạt những vùng não khác đang ngủ yên. Kết quả là, ông đã trở thành một siêu nhân xuất sắc trong một lĩnh vực kiến thức cụ thể, mà ta gọi là “hội chứng bác học”.
Một người nữa cũng đã nghiên cứu trường hợp của Padgette là Tiến sĩ Darold Treffert, nhà tâm thần học và chuyên gia về các hội chứng bác học, đã từng điều trị cho những người như Kim Peek, nguyên mẫu của bộ phim Rain Man. Tiến sĩ Treffert khẳng định trường hợp của Padgett, cũng như những “kỹ năng toán học” của anh là đáng ngạc nhiên.
Jason Padgett.
Ảo ảnh vĩ đại của hiện thực
“Tôi nghĩ rằng ngày nay có một sự hiểu biết tốt hơn về hiện thực xảy ra như thế nào”, Padgett nói với Epoch Times trong tháng 2 năm 2017, hai năm sau cuộc phỏng vấn đầu tiên. “Và hiện nay, hiện thực phong phú hơn nhiều, sâu sắc hơn và giống khoa học viễn tưởng nhiều hơn mà tôi chưa có thể tưởng tượng ra“.
Padgett giải thích những gì ông nhìn thấy trước mặt mình thực sự giống như khoa học viễn tưởng. “Hãy tưởng tượng vũ trụ hay hiện thực của chúng ta nó giống như một màn hình rộng TV. Bạn nhìn vào màn hình và nhìn thấy tiếp nối những hình ảnh về những gì xảy ra trong hiện thực của chúng ta. Trước khi bị chấn thương ở đầu, những hình ảnh tôi thấy đều tiếp nối cái nọ sau cái kia theo trình tự, không có khoảng cách giữa chúng, như đi ra từ một bộ phim trên truyền hình. Sau khi bị chấn thương não, mọi thứ khác đi: hãy tưởng tượng những hình ảnh tiếp nối cái này tới cái khác, và giữa chúng là một khoảng không, như thể hiện thực được tạo nên từ các sự kiện tuần tự, tất cả dường như rất không đồng đều và không liên tục. Điều khiến tôi ngạc nhiên là não của chúng ta phản ánh những hình ảnh riêng biệt mà chúng ta có và sau đó kết nối chúng theo cách mà tất cả mọi thứ có vẻ là trong một chuyển động liên tục”.
Epoch Times: Bên trong mỗi hình ảnh có thể được mở rộng?
“Mỗi hình ảnh bao gồm các điểm ảnh nhỏ hơn, dưới dạng các hình tam giác cực nhỏ trông có vẻ lộn xộn. Và những điểm ảnh nhỏ này có thể còn nhỏ hơn nữa, nhỏ hơn nữa, nhỏ đến nỗi chúng dường như là một đường thẳng cố định. Và hình ảnh trong mỗi điểm ảnh cũng là hình ảnh trong tổng thể của nó, điều này phù hợp với nguyên lý của một không gian ba chiều”.
Năng lượng chuyển động (Courtesy Jason Padgett)
Epoch Times: Và tất cả đều rung ở một tốc độ nhất định?
“Đúng. Chúng ta biết rằng tất cả mọi thứ trong vũ trụ đều rung ở một tần số nhất định, như một sóng. Mỗi cảm giác mà chúng ta có đều là do điều này làm ra. Ví dụ, thị giác phụ thuộc vào sóng ánh sáng, thính giác phụ thuộc vào sóng âm thanh, và chúng ta cảm thấy nóng hoặc lạnh bởi vì các phân tử rung ở các tần số khác nhau. “
Sự nở rộng của một tam giác (Courtesy Jason Padgett)
Epoch Times: Ông đã bắt đầu nhận được các câu hỏi.
“Chính xác, nhưng những câu trả lời của tôi các bạn có thể thấy giống như khoa học viễn tưởng. “(NDR. Padgett đưa ra một giải thích về vật lý, chúng tôi đã tìm cách ghi lại một cách đơn giản)” Chúng ta biết một hiện tượng vật lý gọi là hiệu ứng Doppler. Theo đó, tần số của sóng bị ảnh hưởng bởi những thay đổi phát sinh từ sự di chuyển của các vật, như giữa một chiếc xe hơi và một người đang ngắm nó. Ví dụ đơn giản nhất là một người đứng bên lề đường để quan sát một chiếc xe đang di chuyển. Khi xe đến gần, âm thanh nó gây ra (của động cơ hoặc tiếng còi xe cứu thương) sẽ to hơn trong thực tế, và khi nó đi xa, tiếng ồn sẽ nhỏ hơn”.
“Nếu chúng ta tưởng tượng một hàng người bất tận ở những khoảng cách khác nhau đều nhìn chiếc xe, tất cả họ đều nghe thấy âm thanh của một tần số khác nhau. Câu hỏi đặt ra là chiếc xe gây ra tiềng ồn như thế nào, và không có câu trả lời chuẩn xác, vì tất cả đều đúng. Tương tự như vậy, nếu tất cả đều nhìn chiếc áo tôi mặc, họ có thể thấy một màu sắc khác, màu xanh, đỏ, vàng, xanh lá cây. Nó tùy thuộc vào nơi họ đang đi và tốc độ họ di chuyển so với tôi. Vì vậy, có thể nói rằng những gì mà mỗi chúng ta đã trải qua, chỉ là một phần của hiện thực. Điều khoa học viến tưởng thực sự làm là mô tả những hiện thực luân phiên hoặc song song. Có những hiện thực vô tận, và mỗi một hiện thực trong đó đều đúng như nhau”.
Điều còn lại là xác định cách Padgett nhìn mọi người trong không gian các hình hình học đang liên tục lướt qua trước mắt ông.
Hình dạng của vỏ sò biển (Jason Padgett)
“Con người thêu dệt và thiết lập tất cả trong một không gian hình học,” Padgett nói. “Bạn, tôi, cây cối, vũ trụ, tất cả mọi thứ được thiết lập đồng thời và đều thuộc vào một số cấu trúc rộng lớn hơn. Trong quá khứ tôi đã có cảm giác bị tách ra khỏi vũ trụ và những người khác, nhưng bây giờ tôi nhìn mọi vật theo cách khác. Như nhân của tế bào là một phần của tế bào, và tế bào là một phần của cơ thể tôi, tất cả mọi thứ thuộc về một hệ thống rộng lớn hơn. Theo nghĩa đen, tất cả chúng ta đều kết nối với nhau và những gì mỗi người làm đều ảnh hưởng đến tất cả chúng ta”.
Theo nghĩa đen, tất cả chúng ta đều kết nối với nhau và những gì mỗi người làm đều ảnh hưởng đến tất cả chúng ta
Epoch Times: Thái độ của ông đối với những người khác có thay đổi khi ông bắt đầu nhìn thế giới theo cách khác?
“Bây giờ tôi có một sự đồng cảm rất lớn đối với tất cả mọi người, với tất cả khả năng của họ. Tôi cảm nhận mạnh mẽ những đau khổ và sự lẫn lộn của họ. Tôi không thể chịu được khi thấy bất cứ ai bị thương hoặc khi người ta đang làm điều xấu, hoặc khi người ta cảm thấy không thoải mái. “
Epoch Times: Ông nghĩ thế nào về những người đã đánh ông hôm đó?
“Ba năm đầu tiên, tôi tưởng tượng sẽ trả thù họ, nhưng hôm nay tôi có một số cảm thông cho họ. Tôi nhận ra mình cần phải tha thứ cho họ bởi vì mỗi khi tôi hồi tưởng lại sự kiện đó, thì đều xuất hiện lo lắng mới trong tâm trí của tôi. Ngoài ra, khi lùi lại để xem xét những gì đã xảy ra, tất cả mọi thứ dường như rất lạ: nếu vụ cướp bạo lực này đã không xảy ra, tôi đã không phát triển các kỹ năng mà tôi có bây giờ, điều này đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi: tôi sẽ không quay lại đại học, tôi sẽ không gặp vợ tôi…”..
Epoch Times: Có thể làm gì để giúp mọi người cư xử khác đi?
“Tôi muốn cho mọi người thấy thế giới như tôi nhìn thấy nó, tôi muốn dạy tại trường đại học. Trong tháng tới, tôi có một hội thảo với hàng ngàn giáo viên để giải thích cách giảng dậy môn toán bằng các bức tranh của tôi, cách học đơn giản và hữu ích. Thay vì các công thức trừu tượng, tôi sẽ cho họ thấy vũ trụ trông như thế nào, để cho mọi người cảm hứng. Tôi nhìn thấy bạo lực giữa con người, bệnh tật và nghèo đói. Nhưng tôi cũng nhìn thấy cách mọi người từ khắp nơi đang xây dựng vũ trụ với những dạng hình học ngoạn mục. Nếu tất cả mọi người có thể thấy và hiểu được vẻ đẹp và hiện thực của vũ trụ, họ sẽ ít muốn gây tổn hại và phá hủy mọi thứ. Bây giờ đó là mục tiêu của tôi – để chỉ cho mọi người điều đó”.
Xuân Hà (biên dịch từ Epoch Times France)
Xem thêm: