Mở đầu phim, phi thuyền Avalon đã gặp ngay bão thiên thạch vô cùng lớn dẫn đến bị hỏng hóc nghiêm trọng. Trong quá trình hỏng hóc đó vô tình đã làm cho kén ngủ đông của hành khách Jim Preston kích hoạt chế độ “thức giấc” sớm hơn dự định. Ngay khi thức giấc Jim được thông báo là chỉ còn 4 tháng nữa là đến HomeStead II, điều đó đã khiến anh trở nên vô cùng háo hức để gia nhập vào một xã hội mới, một thế giới mới, nơi mà anh định bụng sẽ cống hiến và xây một mái nhà riêng. Nhưng thật trớ trêu, trong lúc anh háo hức nhất cũng là lúc anh nhận ra anh đã bị đánh thức sớm khi tham gia các khóa training cho lớp “Kỹ thuật” chỉ có duy nhất một mình anh tham gia, đến các dịch vụ khác cũng chỉ có duy nhất có một mình anh. Anh vội vã tìm hiểu xem điều gì đã xảy ra với mình nhưng chỉ nhận lấy sự tuyệt vọng khi hành trình của con tàu Avalon mới đi được 30 năm tức là cần tới 90 năm nữa thì con tàu mới cập bến hành tinh mới. Trong cơn tuyệt vọng, anh đã làm đủ mọi cách bao gồm: gửi SMS cầu cứu nhưng phải mất 70 năm để anh có thể gửi tới nơi và nhận được phản hồi, anh tiếp tục lục lọi mọi tài liệu về con tàu, lục lọi mọi cách xem có cái kén ngủ đông nào không, phá khoang điều hành nhưng đều vô vọng. Trên con tàu đó, anh chỉ có thể làm bạn với sự cô đơn và gã bartender người máy mang tên Arthur. Dường như Arthur là người bạn tâm giao của anh trong suốt quãng thời gian hơn 1 năm cho đến một ngày anh nhìn thấy Aurora Dunn – Một nhà văn nổi tiếng trong kén ngủ đông khi đang có ý định kết thúc cuộc đời mình vào không gian lạnh lẽo. Đó có lẽ là một cuộc gặp gỡ định mệnh.
Kể từ cuộc gặp gỡ định mệnh đó, Jim dường như đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng, anh tìm đủ mọi tư liệu về Aurora bao gồm cả sách cô viết, những video clip phỏng vấn cô. Nó làm cho anh thôi thúc “đánh thức” cô dậy như một lỗi hệ thống của con tàu. Anh đã định làm điều đó nhưng lương tâm đều ngăn cản anh, mỗi lần như vậy anh lại đến kể lể với gã bartender người máy Arthur. Tuy nhiên, càng như vậy tình yêu của anh dành cho cô càng lúc càng lớn và cái gì đến cũng phải đến, đúng thời điểm 1 năm 1 tháng và 3 tuần sống cô đơn trên phi thuyền Avalon, Jim đã quyết định đánh thức Aurora dậy. Dĩ nhiên, anh giấu nhẹm việc hành động sai trái của mình và cũng không ít lần dằn vặt về hành động đó mỗi khi cô làm mọi cách để quay trở lại giấc ngủ đông trong kén. Đặc biệt, việc cô kể rằng muốn thực hiện một bộ tiểu thuyết về hành trình từ HomeStead II về Trái Đất sau 250 năm du hành vũ trụ càng khiến anh cảm thấy dằn vặt hơn. Để bù đắp điều đó, anh đã làm mọi thứ cho cô từ vốn hiểu biết của mình trong hơn 1 năm sống trên con tàu này, anh đưa cô ăn ở các nhà hàng sang trọng, làm những món đồ lưu niệm từ những mảnh thép, đọc những câu chuyện hồi ký của cô, chế tạo robot đưa thư cho cô và trồng hoa hồng để tặng cô – thứ mà được cho là quý hiếm trên con tàu.
Nó đã khiến cho cô, một con người luôn luôn cảm thấy lạc lõng cô đơn, một con người nghệ sĩ với tâm hồn lãng mạn cảm thấy tuyệt vời, đó cũng là điều khiến cho cô đem lòng yêu Jim, tình yêu của họ nảy nở và đẹp như mơ trong hơn 1 năm cho đến một ngày Jim quyết định cầu hôn cô nhưng trong lúc họ nói chuyện đã khiến cho Arthur hiểu lầm ý của Jim và vô tình kể cho Aurora sự thật về việc anh đã cố ý đánh thức cô dậy. Kể từ giây phút ấy, tình yêu của cô dường như đã biến mất, nó biến thành sự hận thù của cô với Jim. Cô cho hành động của Jim là một tội ác không khác gì một kẻ sát nhân. Dù Jim có giải thích mọi điều nhưng cô vẫn bỏ ngoài tai.
Tưởng chừng như tình yêu đẹp đó sẽ là một bi kịch kéo dài của họ trong suốt 88 năm còn lại trên phi thuyền Avalon thì nút thắt dường như được tháo gỡ bởi sự xuất hiện của gã Trưởng phòng cũng vô tình bị đánh thức dậy do lỗi hệ thống. Sự xuất hiện của ông như một nút gỡ khi để lại cho cặp đôi này vòng tay nhận dạng cũng như cho biết tình trạng vô cùng nguy hiểm của con tàu đang gặp phải.Từ đó, cặp đôi đã cùng nhau đi sửa chữa lại con tàu. Đây cũng là một phân đoạn có thể nói là cao trào, cảm động thấm đẫm nước mắt của bộ phim này khi anh sẵn sàng lao ra ngoài không gian để sửa cửa lò phản ứng, chấp nhận chết để cho cô được an toàn đến được hành tinh của mình đang định tới. Trước khi chấp nhận anh rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng anh đã nói với cô rằng: “Giá như 90 năm sau anh được gặp em, lúc đó anh sẽ xây cho em một mái nhà”. Câu nói đó đã khiến cô như điên dại vừa lao ra không gian để cứu anh vừa nói rằng “Không! Đừng nói những điều điên rồ như vậy, anh chết thì em cũng sẽ chết”, cô làm đủ mọi cách để anh sống lại dù anh đã được Bác Sĩ Máy chuẩn đoán là “chết”.
Tất nhiên, một bộ phim tình cảm lãng mạn mà nhân vật chính chết và kết thúc như vậy thì quá là lãng xẹt, Jim đã sống lại trong lúc Aurora trở nên tuyệt vọng nhất. Cũng chính nhờ sự sống lại này cùng vòng tay nhận dạng của ông Trưởng Phòng anh đã nghiên cứu Bác Sĩ Máy và phát hiện ra việc có thể giúp người rơi vào trạng thái ngủ đông y như kén vậy. Anh đưa cô tới bên trạm xá và nói với Aurora rằng:
- Anh đã tìm thấy một chế độ trong hệ thống có thể giúp chúng ta có thể ngủ đông như những gì mà kén ngủ đông có thể làm được.
- Nhưng chỉ có duy nhất 1 Bác Sĩ Máy – Aurora đáp lại Jim
- Ừ đúng rồi! Em cần vào đó và lịm đi một giấc và rồi em sẽ hoàn thành một tiểu thuyết như em đã mong đợi.
- Nhưng anh sẽ phải ở đây một mình suốt quãng đời còn lại.
- Ừ, đúng vậy, vốn dĩ anh phải sống như vậy suốt quãng đời con lại mà – Jim trả lời với một thoáng đượm buồn. Dù rằng đó cũng là điều anh muốn làm để chuộc lại lỗi lầm mà anh gây ra với cô.
Tuy nhiên, sự hi sinh đó của anh cộng với tình yêu vẫn đang đâm trồi nảy lộc trong Aurora đã khiến cô quyết định cùng chung sống với anh trên phi thuyền Avalon đến cuối cuộc đời. Họ biến sảnh lớn thành một vườn địa đàng với những thảm cỏ xanh mướt, những gốc cây lung linh huyền ảo và một ngôi nhà nên thơ thay vì một con tàu toàn máy móc lạnh lẽo. Những thứ đó, chỉ sau 88 năm, tức là khi phi hành đoàn và các 498 hành khách còn lại thức dậy họ mới được chiêm ngưỡng. Đó là một kết thúc có hậu, đó là một một câu chuyện tình lãng mạn giữa không gian, một câu chuyện đầy ý nghĩa muốn nói với chúng ta rằng “ Đừng đứng núi này mà trông núi nọ, hãy tận hưởng và chấp những gì mà hiện thực chúng ta đang có, điều hạnh phúc sẽ đến với bạn”. Với những gì mà tôi đã trải nghiệm trong suốt 120 phút, Người Du Hành đã đem tới cho tôi những nụ cười, những giọt nước mắt đầy cảm động. Người Du Hành (Passengers) là một bộ phim rất phù hợp cho các bạn yêu thích sự lãng mạn và là một bộ phim tuyệt vời cho các bạn dẫn gấu đi xem nhân dịp Giáng Sinh 2016 đang tới gần.