Câu chuyện dưới đây tôi sẽ kể cho các bạn là của chính bản thân tôi về một thời mà tôi đã nghiện chơi game trên smartphone. Sau khi đọc câu chuyện này, có thể bạn sẽ thấy đâu đó hình bóng của bạn giống với những gì tôi đã từng trải qua.
Thời tôi còn đi học đại học, smartphone nó là một khái niệm khá là lạ lẫm. Với tôi, game hay nhất vẫn là rắn săn mồi trên những chiếc điện thoại Nokia. Những giờ học khiến tôi cảm thấy chán ngấy trên giảng đường đại học cũng là lúc tôi sẽ lôi điện thoại ra và bấm bấm. Vẫn chỉ là con rắn chạy trên màn hình bé xíu và tôi thì cố ghi được điểm càng cao càng tốt để đạt kỷ lục rồi khoe với bạn bè.
Thực tế là tôi mất thời gian để được số điểm cao kỷ lục trong trò chơi, nhưng điều tôi không nhận ra rằng: Tôi đã bỏ lỡ nhiều kiến thức quan trọng chỉ đổi lấy một thứ vô giá trị. Một con số mà ai cũng có thể đạt được. Trong khi việc ngồi học trên giảng đường là điều mà bao nhiêu người khác có mơ vẫn chưa thực hiện được.
Một vài năm sau đó, khi tôi đã đi làm, việc tiếp xúc và sử dụng smartphone đã khá phổ biến. Danh sách các game cần chơi của tôi tăng đột biến. Từ những game nổi nhất thời đó như: Angry Birds, Fruits Ninja, Temple Run, NOVA, Modern Combat,... đến những game gì gì đó mà tôi cũng không thể nào nhớ hết nổi cái tên của chúng. Tôi có thể chơi hằng ngày, hằng giờ mà không biết chán. Tất nhiên thì tôi cũng biết thân biết phận là không chơi trong giờ làm việc, giải lao thì chơi, làm xong công việc thì chơi.
Bạn tưởng tượng được không? Mỗi giờ giải lao để đi ăn trưa, sau khi gọi món thì tôi vừa ăn vừa chơi luôn, nhiều lúc mải chơi mà quên cả ăn luôn. Mỗi tối, tôi vẫn giành ra khoảng 3 tiếng để hoàn thành nốt vài trò đang chơi dở, hay các nhiệm vụ trong game cần phải làm. Có nhiều hôm phải đến 1h - 2h sáng tôi mới cảm thấy có thể yên tâm đi ngủ.
Lại một lần nữa, tôi đánh đổi sức khỏe của bản thân chỉ để ưu tiên chơi game. Trong khi nhiều người lại đánh đổi thời gian quý báu đó để làm thêm việc kiếm thêm thu nhập. Tôi cũng không thể tin được lúc đó mình lại có thể suy nghĩ thiển cận như vậy. Đặt ưu tiên chơi game lên trên cả sức khỏe của mình. Giá mà tôi ưu tiên công việc lên như vậy như bao người khác nhỉ, chắc có lẽ giờ này tôi không còn ở đây mà viết bài này nữa rồi. Có thể tôi sẽ làm giám đốc doanh nghiệp nào đó chẳng hạn.
Sau một khoảng thời gian sống như vậy, tối ngày cắm mặt vào game, tôi nhận ra tôi đã bỏ lỡ khá nhiều điều trong cuộc sống. Những sự kiện, những hoạt động ngoài thực tế xã hội ngoài kia tôi đều không biết nhưng tôi có thể đọc chính xác ngày giờ khuyến mãi, các sự kiện trong game,... Thật là xấu hổ quá đi, khi mà mình còn chẳ biết một tý gì về những gì cuộc sống xung quanh. Nếu mà tôi gặp một người nào đó ngoài đường mà họ hỏi tôi một vài câu hỏi liên quan tới xã hội như bài hát nào đang được yêu thích nhất, tổng thống Mỹ hiện nay là ai,... họ sẽ nghĩ tôi như những kẻ từ sao hỏa đến vậy.
Bạn bè, đồng nghiệp, thậm chí là người thân trong gia đình tôi cũng ít liên lạc vì tôi quá bận để chơi game mà. Tôi đâu giành thời gian cho họ đâu. Mỗi lần họ gọi cho tôi là mỗi lần tôi đang dở ván đấu và sau đó tôi lại cảm thấy ức chế để rồi phát ngôn ra những lời nói không hay. Dần dần rồi chả ai quan tâm tới tôi cũng như tôi chả quan tâm tới ai, ngoài game. Tôi cứ đắm chìm vào thế giới đó để rồi đánh mất đi nhiều mối quan hệ lúc nào không hay. Những mối quan hệ của tôi chỉ là 'ảo', chỉ là những người tôi biết qua game mà chả bao giờ gặp mặt ngoài đời thực, chỉ là họ sẵn sàng chơi game cùng tôi nhưng không thể sẵn sàng cứu giúp tôi những gì đang diễn ra ngoài cuộc sống. Chả ai dại gì cho một người quen biết trên game vay vài trăm ngàn lẻ cả, có biết có trả không được không, hay là biến mất luôn sau đó.
Rồi khi tôi có người yêu, cũng là lúc tôi hứa với cô ấy là sẽ không chơi game nữa. Nhưng rồi cuối cùng tôi vẫn quay trở lại chơi game. Nhiều lúc tôi còn nghĩ rằng: 'Gái có thể bỏ mình chứ game thì không bỏ mình đâu.' Lúc đầu thì còn nhớ game thì chơi một chút xíu, sau nhớ quá thì chơi nhiều xíu hơn. Dần dần, đến lúc cô ấy cũng không thể chịu được cái cảnh cứ thấy tôi chơi game nữa và cô ấy đã phải dằn mặt tôi bằng câu nói: 'Từ giờ anh muốn làm gì thì làm, chơi gì thì chơi, em sẽ không bao giờ nói anh nữa.' Ồ! Lúc đó tôi nghĩ: 'Thật là tuyệt vời, chơi thoải mái thôi.' Tôi đã để cho sự ham mê chơi game của mình lấn át đi cả tình yêu. Kết cục ra sao chắc ai cũng có thể đoán được.
Đó! Vậy là kết cục, sự ham chơi của tôi đã góp phần giúp tôi đánh mất đi tuổi trẻ, mất đi những khoảng thời gian quý báu bên gia đình, người thân, bạn bè, thậm chí là cả người tôi yêu và còn nhiều cơ hội khác mà tôi cũng không thể nào đong đếm, kể hết được.
Đừng như tôi, các bạn à. Các bạn còn trẻ, hãy biết sử dụng thời gian của mình hợp lý, hãy biết tìm tòi, sáng tạo, quan tâm, chia sẻ với người khác. Đừng suốt ngày cắm mặt vào game nữa. Hãy bỏ chiếc điện thoại xuống và nhìn về tương lai phía trước của bạn. Hãy đánh đổi một cách khôn ngoan quỹ thời gian có hạn của bạn.
Còn bạn, câu chuyện của bạn là gì? Hãy chia sẻ cùng mọi người qua nút dưới đây nhé!
Tech Funny