‘‘Đâu rồi kẽo kẹt tiếng con thoi, em ngồi dệt cửi bàn tay thoắt mềm’’. Lụa Việt Nam với những thăng trầm của lịch sử, chưa bao giờ mất đi giá trị từ đôi bàn tay khéo léo thủ công. Nhưng, ai trả lại danh tiếng cho lụa
Nắng trải nhẹ, Ngàn me non mở mắt. Phía trời xa, mưa giăng kín chân trời. Một vạt nắng, Vài ba vạt nắng, Mờ dần đi, Mây vần vũ đen rầm. Mưa lại rơi, Ào ạt rơi, rơi… Vườn hoa nhỏ, Sàn nhà không mái, Chỉ cho hoa, Không
Đường xưa, lổn nhổn, đá xanh Ngóng đèn phố thị, cũng thành ước mơ. Con sông Tiên Thủy bao giờ, Mười hai bến nước, ai chờ đục trong? Thương cây dừa nước, bên sông Lục bình mắc cạn, tím trông tháng ngày… Ngỡ ngàng nhìn
Cuộc đời cứ thế xoay vòng trong vòng quay của càn khôn, của tạo hóa. Và ai đó có muốn hiểu được hàm nghĩa thâm sâu của hai chữ Ra đi và Trở về? Không hiểu sao bỗng dưng hôm nay bị vướng vào vụ hàng xóm láng giềng cãi
Hương sắc Việt Nam là món quà của ban biên tập Nghệ thuật Đại Kỷ Nguyên dành tặng những người con đất Việt gắn bó với văn hóa truyền thống nên thơ của nước nhà và mong muốn vẻ đẹp này được lưu giữ mãi không phai với
Người xưa coi văn chương là một hành vi sáng tạo rất thiêng liêng. Văn là để chuyên chở Đạo Đức. Nó như kim chỉ nam chỉ đạo những con chữ sinh thành dưới ngọn bút lông. Vì thế, văn chương là cái Chí, là quan niệm
Chùng chiềng bên tháng, bên năm, Mẹ ôm con, giữa miếng Nằm ướt khô… Hết Xuân, vào Hạ, rồi Thu, Tóc xanh loáng thoáng, sương mù buổi mai Thuyền nan chở hết đêm dài, Tuổi thơ ở lại, miệt mài dõi xuôi. Ba ở đâu? Mẹ đâu