Ngóng đèn phố thị, cũng thành ước mơ.
Con sông Tiên Thủy bao giờ,
Mười hai bến nước, ai chờ đục trong?
Thương cây dừa nước, bên sông
Lục bình mắc cạn, tím trông tháng ngày…
Ngỡ ngàng ,nhìn mãi chân mây,
Vẫn trắng ấy, vẫn xanh này, trời xanh…
Con sông Tiên Thủy bao giờ. Mười hai bến nước, ai chờ đục trong? (Ảnh: internet)
Hai lăm năm, loáng trôi nhanh,
Trò Thầy gặp lại, đã thành cố nhân….
Cổng trường mới, chút phân vân
Những gương mặt, những tần ngần đổi trao.
Năm xưa…? Áo trắng…? Bàn nào ?…
Thầy cô.., bài giảng…, mưa rào rạt rơi..
Hồn nhiên học, hồn nhiên chơi;
Chẳng quan tâm, những chuyện đời, trước sau.
Hồn nhiên học, hồn nhiên chơi; Chẳng quan tâm, những chuyện đời, trước sau. (Ảnh: internet)
Cây trứng cá, mảnh gương soi..
Trống trường tan, lại bời bời, đội mưa…
Bấm chân, bập bõm, giữa trưa
Xế chiều, đến ngõ, cũng vừa bữa ăn.
Phụ ba, giúp mẹ, lắng xăng
Đỏ đèn học, với sao trăng nhạt nhòa…
Gà vừa gáy, cùng mẹ ba,
Xào xào, nấu nấu, qua loa, vội vàng …
Đuốc lá dừa, cháy thành hàng,
Bến đò lố nhố, vọng sang tiếng cười…
Tờ mờ, chưa tỏ mặt người,
Qua chợ vắng, đã tới nơi sân trường.
Chốn quê nghèo, nghĩ mà thương,
Kiếm từng con chữ, mở đường tương lai…
Cây trứng cá, mảnh gương soi..Trống trường tan, lại bời bời, đội mưa…(Ảnh: internet)
Hai lăm năm, những lối này,
Đi về, này, những tháng ngày, xa xôi.
Bể dâu bao cuộc biến dời,
Kẻ còn người mất, da mồi tóc sương …
Người ở lại với mảnh vườn
Người thành đạt, chốn thương trường cạnh tranh
Người hữu danh, kẻ vô danh
Thầy trò gặp lại, may thành Chính Nhân
Nỗi niềm gắn kết ngày xanh,
Thầy trò gắn kết, cánh chim cuối trời…
Người hữu danh, kẻ vô danh. Thầy trò gặp lại, may thành Chính Nhân (Ảnh: internet)
Trăm năm, trong cuộc khóc cười,
Số này, Phận ấy, ông Trời đã trao
Duy, thời áo trắng thuở nào,
Chỉ Ta với Bạn gắn vào, trắng trong…
Chung Thầy, chung Lớp, chung Tâm
Chung chùm trứng cá, chung ngần ấy thôi!…
Chung Thầy, chung Lớp, chung Tâm. Chung chùm trứng cá, chung ngần ấy thôi!…(Ảnh: internet)
La Vinh
Thơ: Chiều quê
Thơ: Về Bến Tre, nhớ một thời mực tím
Tháng 5 rực rỡ – Vẻ đẹp của Sự thật và niềm tin không bao giờ mất vào Chính nghĩa