Breathe vẫn xúc động và khiến nhiều người phải khóc, nhưng sự lạc quan và tin tưởng mới là điều mà bộ phim muốn đem tới cho khán giả. Và không, đây càng không phải là phim ngôn tình theo cách mà rất nhiều người lầm tưởng.
Breathe dõi theo cuộc đời của Robin Cavendish, một bệnh nhân bại liệt trở thành nhà hoạt động vì người khuyết tật, và Diana, người vợ kiên cường của ông. Robin vốn là người yêu thể thao, một thương nhân môi giới trà giữa nước Anh và châu Phi trước khi ông bị nhiễm virus bại liệt, không thể cử động cơ thể từ cổ trở xuống và phải gắn vĩnh viễn với máy thở. Năm đó Robin 28 tuổi, Diana 25 tuổi, và 4 tháng nữa họ sẽ đón đứa con đầu lòng. Dự đoán ban đầu cho rằng ông chỉ còn sống được 3 tháng. Nhưng thực tế là Robin Cavendish đã sống thêm 36 năm nữa, và thực sự sống. Ông nghiên cứu, phát minh, diễn thuyết, chu du thế giới cùng vợ con... Ông thực hiện những việc mà nhiều người lành lặn trong chúng ta chưa thể hay chưa dám làm. Ông thậm chí còn chứng kiến được ngày cưới của con trai. Và người đã đưa Robin từ giường bệnh ra thế giới chính là vợ ông, người chưa từng bỏ cuộc, ngay cả khi Robin đòi chết.
Đạo diễn Andy Serkis
Breathe do Jonathan Cavendish, con trai duy nhất của Robin và Diana Cavendish, sản xuất. Chiếc ghế đạo diễn được giao cho Andy Serkis, một người bạn thân thiết của Jonathan. Khi làm phim về cha mẹ mình, nhất là khi họ là những người nổi tiếng có ảnh hưởng lớn tới cộng đồng, là việc không hề đơn giản. Vì vậy cũng dễ hiểu khi Jonathan Cavendish và Andy Serkis có phần 'thần thánh hoá' hai nhân vật chính. Robin và Diana được miêu tả là những con người kiên cường từ đầu chí cuối, có vài phút giây yếu đuối nhưng chưa bao giờ suy sụp. Cách tiếp cận này sẽ rất tuyệt vời khi làm một đoạn phim vinh danh vợ chồng Cavendish để trình chiếu trong một dịp kỷ niệm, còn dưới góc độ điện ảnh thì việc lý tưởng hoá như vậy khiến bộ phim thiếu đi tính thực tế và đa dạng.
Và đúng là Breathe không có nhiều kịch tính và chỉ đề cập, có thể nói là tương đối nhẹ nhàng, đến những khó khăn mà gia đình Cavendish gặp phải trong gần 40 năm ông Robin bị bệnh. Thật ra thì tiếp cận như vậy cũng không có gì sai hay dở cả, do người làm phim cả thôi, nhưng nếu Cavendish và Serkis dám mạo hiểm một chút thì có lẽ chúng ta đã có một tác phẩm ngang ngửa The Theory of Everything. Đây là lý do mà mình cho rằng Breathe sẽ có ít cơ hội tại các giải thưởng.
Tuy nhiên, nếu xem bộ phim dưới con mắt của một khán giả thì Breathe rất khá. Nó vừa khiến người xem rơi nước mắt, vừa làm họ mỉm cười bởi tinh thần lạc quan. Hai diễn viên chính Andrew Garfield và Claire Foy không chỉ tái hiện hình ảnh Robin và Diana trên màn ảnh, mà thực sự nắm bắt được tinh thần của hai con người có thật, theo đúng ý đồ mà đạo diễn và nhà sản xuất theo đuổi. Thêm vào đó, bộ phim được tô điểm bởi những khung cảnh nên thơ, phủ trong lớp màu mật ong ngọt ngào lãng mạn.
Theo các bài viết về ông thì Robin vốn là người lạc quan và có óc khôi hài. Tinh thần của ông sa sút một thời gian sau khi bị bệnh, thậm chí có lúc ông muốn chết. Nhưng Robin đã 'đứng dậy', giành lại cuộc sống của chính mình và trở thành nguồn cảm hứng cho rất nhiều người khác. Con trai ông kể lại, nhà ông không bao giờ vắng bóng những người bạn của cha đến trò chuyện, các cô cậu thanh niên cũng tìm đến ông để tâm sự. Căn bệnh bại liệt lấy đi của ông cơ thể, nhưng nó cũng đem đến cho ông góc nhìn đặc biệt về cuộc đời. Robin còn là người đồng phát minh ra xe lăn tích hợp máy thở, giúp bệnh nhân bại liệt không còn bị trói chặt vào giường và có cuộc sống bên ngoài bốn bức tường bệnh viện.
Sau khi chia tay hình ảnh Người Nhện, Andrew Garfield đã có bước tiến lớn trong sự nghiệp. Anh được đề cử Oscar cho vai chính trong Hacksaw Ridge. Và năm nay, anh lại hoàn thành thử thách mới với vai người đã thay đổi thế giới của bệnh nhân bại liệt - Robin Cavendish. Vì không thể cử động cơ thể nên tất cả diễn xuất của Garfield dồn hết vào khuôn mặt, vốn cũng là thế mạnh của anh. Trên hết, anh nắm bắt được sự hài hước của Robin. Đây là điểm cộng lớn giúp bộ phim giữ được sự lạc quan chủ đạo.
Xuất hiện bên cạnh Andrew Garfield là người bạn diễn Claire Foy. Chị này đã có một giải Quả Cầu Vàng cho vai nữ hoàng Elizabeth II trong series The Crown. Với mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh thẳm, Claire Foy quả thực là đóa hồng nước Anh. Mặt khác, giọng nói cứng rắn và thần thái kiên quyết của cô chứng minh tinh thần của Diana Cavendish: Đừng có mà nói chuyện bỏ cuộc với tôi!
Ngay từ đầu, Diana đã được giới thiệu là một cô gái khác với số đông. Cô đi cùng chồng trong chuyến công tác tới châu Phi xa xôi, một việc khá bất thường theo quan niệm ngày đó, đặc biệt là khi Diana là con gái một gia đình khá giả. Khi tìm hiểu thông tin để viết bài thì mình rất ngạc nhiên khi tất cả những gì mình thấy là cái tên Diana Blacker và năm kết hôn với Robin Cavendish. Như vậy, Breathe có thể nói là tài liệu duy nhất mà chúng ta được xem về người phụ nữ mạnh mẽ này. Khi Robin bị bệnh, Diana mới 25 tuổi. Ông đã nói với bà rằng, 'Em có cơ hội bắt đầu lại', nhưng bà gạt phắt đi (theo lời kể của Jonathan). Vào thời đó, bệnh nhân bại liệt coi như không có cơ hội sống sót bên ngoài bệnh viện. Việc đưa chồng về nhà của Diana bị cho là điên rồ. Nhưng bà là người tỉnh táo nhất. Bà học cách lắp ống thở, cách vệ sinh cho người bệnh bại liệt. Bà đẩy xe đưa ông đi khắp nơi, trong lúc vẫn chăm sóc cho cậu con trai nhỏ. Đúng như tagline của bộ phim, 'Nhờ tình yêu của cô mà anh đã sống', Diana là cơ thể và là tâm hồn của Robin. Jonathan có thần tượng mẹ mình cũng là điều dễ hiểu.
Breathe là tác phẩm đầu tay của Andy Serkis trong vai trò đạo diễn. Từ trước tới nay, ông được biết đến là diễn viên mô phỏng chuyển động số 1 Hollywood, với hàng loạt vai diễn nặng ký như Gollum, King Kong, Ceasar... Dù còn một số va vấp, đặc biệt là tiết tấu ở đầu phim, nhưng Breathe đã chứng tỏ khả năng chỉ đạo của Andy Serkis. Hy vọng sắp tới khán giả có dịp xem thêm các tác phẩm khác của ông.
Không tâm lý tới mức có thể đi tranh giải, Breathe tái hiện những ngày tháng quan trọng nhất của gia đình Cavendish và bạn bè của họ. Có nước mắt và có cả nụ cười, Breathe không hẳn một bộ phim xuất sắc, nhưng nó là cuốn hồi ký bằng hình ảnh đầy yêu thương mà Jonathan dành tặng cha mẹ mình.