Như mọi khi, mình vẫn sẽ mang theo một chiếc điện thoại để vừa chia sẻ trải nghiệm ở một vùng đất mới - vừa chia sẻ trải nghiệm thực tế của 1 chiếc máy đến anh em. Lần này, mình chọn OPPO F5 vì trên chiếc máy này, OPPO nói nhiều nhất về selfie AI có thể phân biệt giới tính, tuổi tác, sắc tộc và Pleiku với cộng đồng anh em dân tộc sinh sống sẽ là điều kiện tốt để thử nghiệm tính năng này.
Video một ngày với F5 tại Pleiku. Lưu ý với anh em là mình quên cài lại thời gian của điện thoại nên nó sai lệch so với giờ thực tế. Ngoài ra, mình gọi người dân tộc hoàn toàn không có ý xúc phạm hay gì cả, vì ý chỉ dân tộc gia rai hay H’ mông.. mình không biết chính xác là dân tộc nào nên chỉ gọi người dân tộc, hoàn toàn không có ý coi thuờng hay xúc phạm. (Một số anh em trên youtube comment nên mình chia sẻ luôn).
Điều đầu tiên mà mình cực kỳ thích ngay khi vừa đặt chân đến Pleiku là khí hậu. Trong một ngày, mình có thể “hít no” khí trời dịu mát vào buổi sáng, phơi nắng vỡ đầu vào buổi trưa và lạnh “teo” (dù không có gì để teo) vào chiều tối. Lần này, mình phát hiện ra 1 tính năng hữu ích mà bình thuờng mình ít khi dùng, đó là đặt nhiều điểm đến trên Google Maps. Thay vì cứ mò mẫm, đi đến đâu tìm đến đó, mình có thể thêm tất cả điểm đến. Google Maps sẽ vẽ luôn 1 bản đồ full tất cả địa điểm, tiện hơn rất nhiều.
Hành trình của mình bắt đầu với quán phở Hồng - quán phở khô nổi tiếng ở Gia Lai có chi nhánh ở Sài Gòn. Món ăn này khi dọn ra sẽ bao gồm 2 tô: tô phở khô với thịt heo bằm và tô nước dùng cùng thịt bò hoặc bò viên. Chính vì vậy mà món phở khô này còn có tên gọi khác là “phở 2 tô”.
Mình có thử chụp vài tấm ảnh bằng camera sau của F5, chi tiết và màu sắc đều lên tốt khiến cho tô phở khô trông rất hấp dẫn. Và nhờ vậy, nhiều bạn chắc sẽ chung cảm giác với mình, đó là phở đây sao? Nhìn giống hũ tíu quá!
Điều làm cho mình yêu hơn cả là cách cư xử của mọi người ở quán. Khi bạn quay phim vào quay bên trong thì cô bảo 'dọn dọn lại cho nó quay' mà không hề khó chịu. Khi mình xin chụp ảnh với chú chủ quán, dù ngại không chụp với mình mà chỉ chụp với bạn quay phim nhưng chú vẫn nói rằng 'vào Sài Gòn chú chụp với con'. Ảnh chụp selfie vẫn tiếp tục là thế mạnh của điện thoại OPPO. Nhưng lần này, làm đẹp bằng AI mà OPPO nói tới thật sự có và làm việc hiệu quả. Trong ảnh, các bạn có thể thấy nó xử lý cho da chú trông đẹp hơn nhưng vẫn giữ lại đốm tàn nhang, nếp nhăn - những chi tiết thuộc về đặc trưng trên khuôn mặt chứ không cà sạch sẽ như làm đẹp mà chúng ta thường biết. Quan trọng hơn là không trắng hồng lố nên không bị nữ tính hoá.
Tạm biệt chú, bọn mình di chuyển đến địa điểm tiếp theo - cà phê Thu Hà - quán cà phê tự trồng, chế biến và bán cà phê tạo thành 1 vòng khép kín. Quán cà phê này đã có mặt ở Pleiku từ năm 1960 và nó nổi tiếng đến mức người ta nói rằng 'Đến Pleiku, nhưng chưa đến quán Cà phê Thu Hà, là bạn mới biết Pleiku 1 nửa”. Lúc đợi cà phê, mình cũng có quan sát xung quanh, đúng là rất thu hút! Bởi ở quán có đủ các độ tuổi, từ trẻ, trung niên đến người lớn tuổi.
Mình định chụp đàn bồ câu đang lon ton gần đó nhưng quá “tươm tướp” quá nên bồ câu bay hết, đành chụp mỗi cái trụ sắt với quầy bán cà phê đóng gói của quán. Lần này, mình thử chế độ Ultra HD. Chế độ này trên F5 làm việc rất hiệu quả, các bạn có thể thấy rõ chữ trên bảng giá cà phê bên trong mà không hề nhoè nét chữ. Tiện có thể tham khảo giá cà phê luôn nhé!
Để tranh thủ thời gian nên mình không uống cà phê tại quán mà mua mang đi và di chuyển đến địa điểm tiếp theo - chùa Minh Thành. Ngôi chùa này nằm ở đường Nguyễn Viết Xuân, phương Hội Phú, cách trung tâm thành phố 2km về hướng Tây Nam. Đây là một quần kiến trúc phật giáo rất rộng lớn, mình thật sự choáng ngợp với quy mô của ngôi chùa. Theo tìm hiểu, chùa Minh Thành được xem là ngôi chùa có kiến trúc độc đáo nhất ở Tây Nguyên với kiến trúc theo dòng Phật giáo đại thừa giống với các nước như Trung Quốc, Nhật Bản. Chùa được xây dựng từ năm 1964 bởi hoà thượng Thích Giác Đạo và đã trải qua nhiều đợt trùng tu, xây dựng mở rộng thành quy mô hôm nay.
Trong chùa còn có cả hàng cây xanh, liễu rũ và cả hồ nước trong xanh. Khung cảnh làm cho mình không cần gì nhiều, chỉ ngồi bệt xuống bậc thềm ở một góc và cứ ngồi như vậy để có thể tĩnh tâm. Tuy nhiên, trời không chiều lòng người, một nhóm người đến du lịch cứ liên tục rôm rả hò hét gọi tên nhau để chụp hình làm huyên náo cả một góc không gian yên tĩnh. Vì là người lớn tuổi nên mình cũng không tiện nói gì nhiều, đành lặng lẽ rời đi và hẹn ngày quay lại chùa vào một dịp khác.
Bức ảnh Phật Bà này, mình cũng chụp bằng chế độ UltraHD
và tiện thể còn thử luôn zoom 2x của F5.
Rời chùa Minh Thành, mình lên đường đến núi lửa Chư Đăng Ya. Trên đường đi, ngay trên đường phố, mình gặp được rất nhiều điều thú vị. Điển hình là một người phụ nữ đeo gùi (cũng không biết gọi có đúng không) có người chở, di chuyển bằng xe máy giữa đường phố. Thật sự, trông nó hay hay thế nào đó! Hôm trước, lúc mới đến Pleiku, mình còn gặp cả xe ngựa chạy trên đuờng cùng với các loại phương tiện giao thông khác. Trong lòng tự hỏi, mấy chiếc xe ngựa đặc biệt này có tuân thủ đèn giao thông không?
Càng di chuyển ra xa trung tâm thành phố, nhà cửa càng thưa thớt dần, bớt đi nét hiện đại và thêm vào nét đặc trưng của người dân phố núi với những khu vườn hồ tiêu và cà phê xung quanh nhà. Mình còn gặp 1 đại gia đình 2 vợ chồng và 2 đứa con chở nhau trên chiếc xe máy nhỏ, khi họ nhìn thấy mình đang quay phim (xin lỗi là mình đã có phần bất lịch sự khi quay người ta như thế, nhưng mà cũng là vô tình quay trên đường lại và mình xem nó là 1 nét đẹp muốn chia sẻ), ánh mắt của họ chân chất lắm.
Kỷ niệm đáng nhớ nhất trên đường đi là cuộc gặp gỡ với ông cụ 78tuổi bán xoài ngâm cam thảo gần Biển Hồ. Ông nói rằng ông đã bán ở đó từ năm 80 rồi, bán 37 năm rồi, “có gạo thì cũng chừng đó, mà không có gạo vẫn cười”. Nụ cười của ông, câu nói chân chất đó và sự thân thiện của ông sẽ là kỷ niệm đẹp mà mình khó quên được. Bởi nó đã một lần nữa làm thức tỉnh bản thân mình, đừng sống mãi với những cảm xúc tiêu cực, nhất là khi ăn gạch thuường xuyên. Bởi vì, có nhiều người, họ không có một cuộc sống giàu sang hay sung túc, họ thiếu thốn hơn mình nhưng họ vẫn rất vui vẻ với những gì mà họ làm và chưa bao giờ ngưng lạc quan về cuộc sống này.
Mình có tranh thủ chụp selfie với ông 1 tấm. Mặt mình như cái bánh bao nên các bạn đừng để ý, hãy nhìn ông. Trong ảnh, làm đẹp bằng AI vẫn xử lý khuôn mặt của ông nhưng giữ lại được màu da, nốt sần trên mũi và màu mắt rất đẹp rất riêng. Còn mặt mình thì vẫn xử lý theo kiểu trắng hồng, đẩy màu môi. Mỗi khuôn mặt, mỗi giới tính, màu da được xử lý theo cách riêng dù chung một khung hình thay vì áp chung 1 kiểu trắng hồng như nhiều điện thoại selfie khác cũng đang làm.
Trên đường đi, mình cũng chụp vài tấm ảnh bằng camera sau của F5, màu trời và chi tiết lên rất tốt dù trời đã bắt đầu nắng khá gắt. Tuy nhiên, có một điểm làm cho mình khó chịu và phải trừ thật nặng sau những lời khen dành cho camera của F5, đó là quay video. Chất lượng video không tệ, tuy nhiên kể cả khi có Gimbal hỗ trợ trong 1 số khung hình thì vẫn dễ rung. Quan trọng hơn, khi quay video, camera của F5 cứ lấy nét lại liên tục và màn hình tự động tối xuống. Đang quay ngon lành, cứ out nét rồi lấy lại hay không thể xem rõ màn hình khiến cho mình có đôi chút khó chịu, nhất là khi đang quay một đoạn nào đó cực ưng ý. Có vẻ như OPPO vẫn đang dồn lực cho chụp ảnh nhiều hơn.
Cuối cùng, sau một hành trình dài, mình cũng đến được chân núi lửa Chư Đăng Ya. Ngọn núi này theo tiếng đồng bào địa phương, người dân tộc J’rai có nghĩa là củ gừng dại, là một trong những ngọn núi lửa đã từng hoạt động dữ dội ở Tây Nguyên cách đây hàng triệu năm.
Tại chân núi, bọn mình dừng chân uống nước nghỉ ngơi trước khi leo núi và cũng tiện thể post hình sống ảo cho dân chúng biết mình đang trôi về đâu. Điều đáng tiếc là lễ hội hoa dã quỳ vừa kết thúc, chỉ còn sót lại những ngôi nhà sàn trơ trọi cho người dân dựng lên. Nhưng mà không sao, lần sau, mình nhất định sẽ canh được mùa lễ hội để quay lại Pleiku bởi bọn mình đã có chú Tý.
Chú Tý là chủ của quán nước nhỏ mà bọn mình dừng chân, vợ chồng cô chú phải nói là siêu dễ thương. Lúc mới tới, cô nhiệt tình lấy ghế ra cho ngồi, cô còn chia sẻ là hay cho đồ ăn mấy đứa trẻ xung quanh mà có lúc chẳng lấy tiền vì “tụi nó đáng thương, tội tội”. Còn chú thì bảo bọn mình ra chụp hình chung, dặn dò để lại số điện thoại, bao giờ có lễ hội thì chú báo cho. Thậm chí, lúc chú có việc phải đi rồi, chú vẫn gọi điện thoại về cho cô để chắc rằng bọn mình đã lấy số điện thoại rồi.
Mình có chụp một số ảnh của những em bé ở đây - những đứa trẻ lắm lem, chẳng trắng trẻo với quần áo đẹp nhưng vẫn rất xinh xắn và đáng yêu với đôi mắt ngây ngô hút hồn. Những bức ảnh ở trên mình đều chụp bằng camera trước và có làm đẹp nhưng máy chỉ xử lý những vết dơ trên mặt mà không thay đổi màu da bánh mật hay những nét đẹp riêng của các bé.
Nhìn có tố chất người mẫu tương lai quá chứ?
Thêm một bức ảnh từ camera sau cho các bạn dễ cảm nhận.
Tấm này làm mình ấn tượng nhất, cũng chụp bằng camera trước.
Loay hoay một hồi, mình lên đường bắt đầu hành trình leo núi. Bên dưới có 1 bảng chỉ dẫn to đùng ghi rõ đường lên núi 1 hướng dài khoảng 1.7km và đường xuống núi một hướng dài 0.67km. Vấn đề là mình đã lầm tin bạn quay phim, quyết định leo núi bằng đường đi xuống, con đường dốc ở ngay trước mặt! Đối với người quen vận động, mình nghĩ cũng đã khá mệt rồi. Mình lại ít vận động, ba lô còn vác thêm máy tính và lỉnh kỉnh đồ (bảo gửi lại mà “bà nội” tui không chịu gửi) nên chuyến Leo núi lần này quả là cả đời khó quên. Càng lên cao thì càng dốc, chân bắt đầu rung mà mình chỉ sợ lăn luôn xuống như trái banh!
May là sau hành trình gian nan đó, mình đã được đền đáp xứng đánh khi ngắm toàn cảnh bao la rộng lớn, ngắm được trọn vẹn Biển Hồ rộng lớn. Chỉ tiếc là nhiều bạn xả rác quá mức, mong rằng nếu ai có leo lên đỉnh núi thì hãy có ý thức hơn.
Trời cũng bắt đầu trễ, mình leo xuống núi và di chuyển về hướng Biển Hồ. Trên đường đi, mình ghé vào quán gà nướng PleiTieng để ăn thử món gà nước nổi tiếng và quan trọng hơn là bổ sung cho cái bụng đang kêu gào. Gà ở đây được nước theo kiểu xiên vào cây và nướng một lần cả chục con, làm bao tử kích thích không ngừng. Tuy nhiên, đến khi ăn, gà lại hơi khô.
Bù lại, quán ăn ở đây phục vụ khách trên những chiếc nhà sàn nên cũng rất đáng để trải nghiệm.
Không còn nhiều thời gian, bọn mình xử nhanh “em gà” rồi nhanh chóng đến Biển Hồ khi nhận thấy mặt trời đang lặn xuống rất nhanh.
Trên đường chạy đi, mình có vô tình gặp một chiếc xe chở các chiến sĩ trông rất cũ, tiện thể chụp nhanh lại cho anh em xem.
Trời không chiều lòng người, đến nơi kịp lúc nhưng mặt trời thì “núp lùm” trong mây. Bù lại, Biển Hồ vẫn xứng danh là đôi mắt ngọc Pleiku - rất đẹp và rất thơ mộng. Sở dĩ nơi đây có tên gọi là Biển Hồ vì mỗi khi có gió lớn, những cơn sóng lại nhấp nhô trên mặt hồ như sóng biển. Mình chỉ còn kịp vớt lại 1 vài tấm ảnh khi màu đỏ nhuộm cả bầu trời cả mặt hồ với những gợn sóng lăn tăn, kết thúc hành trình một ngày rong ruổi ở phố núi.
Nói về F5, camera trước và sau đều cho ảnh chụp tốt so với mức giá, camera trước thậm chí còn ấn tượng hơn so với camera sau. Chụp đêm hay khi ánh sáng yếu thì vẫn xuất hiện nhiễu, điều khó tránh khỏi của những chiếc máy tầm giá này. Tuy nhiên, khả năng chống rung khi quay video và vấn đề lấy nét lại liên tục có lẽ là thứ mà OPPO cần phải điều chỉnh.
Còn phần thiết kế của F5, việc màn hình lồi lên hẳn so với máy quả thật nhìn có hơi ngứa mắt nhưng khi cầm tay trải nghiệm cả ngày thì ko có ảnh hưởng nhiều. Bởi phần khung viền và mặt lưng máy liền hẳn với nhau và khi cầm máy thì ít ai úp màn hình ngược vào tay mà cầm nên sẽ ko cảm giác cấn hay khó chịu gì. Điểm trừ là màn hình của f5 khi ra ngoài trời nắng quá gắt đến vỡ đầu như buổi trưa thì có hơi khó quan sát một chút nhưng nhìn chung chiếc màn hình này vẫn cho khả năng hiển thị tốt với màu sắc chính xác.
Về pin của F5, khi mình xuống núi Chư Đăng Ya thì vốn đã hết sạch và mình phải cắm sạc dự phòng “tòn ten”. Tuy nhiên, điều này cũng không có nghĩa là viên pin 3200mAh quá bèo. Bởi từ sáng cho đến lúc gần 3h (khi pin cạn sạch và sập nguồn), mình đã sử dụng máy với cường độ cao khi liên tục bật sáng màn hình, bật 4G với độ sáng màn hình cao nhất. (Hết xem bản đồ thì nhảy sang chụp ảnh quay phim, không cho “ẻm” nghỉ một tí nào). Vậy nên viên pin này thật ra cho thời lượng sử dụng hoàn toàn đủ.
Riêng về hiệu năng của F5, đây không phải một chiếc máy mạnh về hiệu năng nhưng nó đủ đáp ứng cho đối tượng người dùng cần nó (những người thích selfie chụp ảnh) - họ cũng sẽ dùng nó để lướt Facebook, chụp ảnh, quay phim như những công việc mình làm trong ngày hôm nay. Điểm cộng là nhận diện khuôn mặt trên F5 hoạt động rất tốt, nhanh (nhanh và nhạy hơn hẳn so với Vivo V7 mà mình từng test).
Tóm lại, như đã từng nói, F5 vẫn là chiếc OPPO đáng tiền nhất từ trước tới nay và đáng với mức giá dành cho những người dùng luôn thích dùng camera trước trong mọi tình huống, thậm chí là nhiều hơn cả camera sau. Còn Pleiku? Đây thật sự là một thành phố ấm áp, tất nhiên không phải Theo nghĩa đen nhé. Chỉ có thể chốt lại bằng câu hát quen thuộc và hẹn một ngày gặp lại vào mùa lễ hội: Em đẹp thế Pleiku ơi, Trái tim tôi muốn vỡ tan rồi. Không dám nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt Pleiku - Biển Hồ đầy.
Ảnh trong bài bao gồm ảnh chụp từ F5 và từ máy ảnh. Những bức ảnh có F5 xuất hiện trong khung hình là ảnh chụp từ máy ảnh. Ảnh chụp bằng F5 không qua chỉnh sửa chỉ resize về 2048.