Hôm đó chạy từ Nha Trang về TP HCM, về tới địa phận Xuân Lộc thì đã gần 12 giờ đêm. Trời mưa to nên tôi chạy cỡ 50 km/h. Đường khá vắng xe cộ, nhà dân 2 bên đường cũng tắt đèn ngủ hết. Trước và sau quãng dài không có xe nào.
Tôi nhìn phía trước cách cỡ 100 m có ông chạy Dream. Tự thắc mắc đường rộng xe ít mà sao ông ấy không ra đường nhựa mà lại chạy bên lề đất. Rồi một lúc thấy ông loạng choạng qua vũng nước, xong té cả người cả xe xuống mương. Tôi nhổm nhìn qua thì thấy xe đè người nằm im.
Nhìn quanh vắng tanh không có ai, nghĩ bụng phải xuống giúp rồi lại chợt nghĩ 'giờ mình xuống giúp họ lỡ người ta thấy rồi nghĩ mình tông ông ấy thì sao?'. Sau quyết định là phải xuống, không thể nhìn người ta chết vậy được.
Tấp xe vô, chạy tới vũng nước. Mưa tầm tã ướt như chuột luôn, tôi nhảy xuống hố kéo mãi chiếc Dream rồi lại nhảy xuống đỡ ông dậy. Ổng kêu đau chân vì bị xe đè. Tôi bảo lấy điện thoại gọi về nhà, ông lấy điện thoại ra gọi mà vì ngâm nước nên tắt ngấm không lên. Rồi ổng lẩm bẩm chửi, xong lò dò tới chỗ xe tôi đọc biển số. Tôi mới thắc mắc hỏi 'Sao chú đọc biển số xe cháu làm gì?'. Ổng nói tỉnh bơ :'Tao nhớ số xe mày rồi, nãy mày quẹt tao ngã xuống hố đúng không?'...
Thật sự lúc đó đã nửa đêm, mưa to, ướt và lạnh, bùn đất bắn hết lên người, đã mệt vì kéo người và xe lên xong đến khi nghe ổng nói câu đó, tôi đơ luôn. Chẳng có tâm trạng nào mà cãi hay nói thêm nửa lời. Nhìn xung quanh, may mà không có ai. Lỡ có người ở đó không biết chuyện gì mà nghe ổng nói vậy không biết tôi có yên thân không, rồi ai sẽ tin tôi?
Tôi lên xe chạy thẳng về luôn, không ngoái nhìn lại, không nói thêm gì. Tự dưng thấy muốn khóc luôn.
Nhiều lúc tôi nghĩ mình sống phải có tâm, phải giúp người nhưng cũng tùy hoàn cảnh nữa, lỡ xui xẻo có lòng tốt giúp người mà lại mang tội oan thì chết không nhắm mắt.
Theo Độc giả Nguyễn Long - VnExpress