Mỗi năm, cứ từ độ giữa tháng 11 trở đi, giữa những cơn gió heo may hun hút, cúc họa mi lại bừng nở giữa khoảng trời cuối thu đầu đông. Những đôi nam thanh nữ tú lại có dịp tung tăng giữa những cánh đồng cúc họa mi bát ngát ngay giữa lòng thủ đô, từ Nhật Tân đến Tây Tựu, từ bãi đá sông Hồng đến cánh đồng Quảng An…
Những bông cúc họa mi tỏa ra khắp thành đô, điểm trang vào vẻ đẹp cuối thu của Hà Nội một chút mong manh, một chút phai tàn vô cùng gợi hứng. Trên những cánh đồng hoa, sự kết hợp tuyệt vời, đầy thanh nhã của những cô gái dịu dàng, yểu điệu bên những cánh hoa trắng tinh khôi càng làm lòng người ngây ngất.
Nụ cười em như gọi cả trời hương sắc.
Phút mong manh cho tim mềm một thoáng.
Cúc trắng tinh khôi bên em bẽn lẽn. Tuổi thanh xuân nào còn vương vấn hơi thở của thời gian?
Nhẹ nhàng một chút, một chút thôi. Cho ta được sống thêm những ngày đẹp nhất.
Duyên đến duyên đi, hãy thản nhiên mà đón nhận. Giông bão cuộc đời xin chớ làm buồn đôi mắt em tôi.
Nhặt một cánh hoa, thấy lòng mình thật khẽ.
Em ôm trong tay cả một trời Hà Nội xao xuyến. Ngày nhớ thương, gã khờ nào còn theo mãi gót chân?
Hoa rụng không tiếng động, người đi gió cũng buồn.
“Gọi nắng trên vai em gầy”
Trong mắt biếc, có nỗi buồn nào chưa kịp nhớ tên?
Và ta mong em luôn được bình yên, bình yên…
Hà Nội cuối thu, bao giờ cũng thật đẹp. Đẹp trong đôi mắt si tình của chàng thi sĩ ngẩn ngơ, trên vạt áo tung bay giữa một chiều gió lộng, nắng chan hòa, trên từng bông cúc trắng nhụy vàng mong manh như sương khói và trong từng làn hơi lạnh của ngày chớm đông khi đất trời vào tiết giao mùa. Đẹp mà cũng thật buồn, vì cuối thu là mùa của tàn phai. Nhưng trong cái tàn phai ấy, đôi khi ta vẫn nhìn ra những vẻ tinh khiết chẳng ngờ…
Ảnh: Họa Nhiên
Lời bình: Văn Nhược