Nhân lúc Mọt Game bảo trì, tôi có dịp ngồi ngẫm lại quá trình chơi game hơn 25 năm qua của mình. Có lẽ với hầu hết các game thủ, câu hỏi đặt ra vẫn luôn là chúng ta chơi game để làm gì? Chơi game để giải trí, để giết thời gian hay chỉ để cảm nhận những cái hay của game mà người xung quanh không hiểu…
Đối với tôi, game là niềm vui, là cuộc sống và cũng có những lần lạc lối.
Mọi người đừng hiểu nhầm nhé, lạc lối ở đây không phải sa ngã theo kiểu ăn chơi hút chích mà dân ta hay gọi là tứ đổ tường, lạc lối ở đây nghĩa là có những lúc tôi suy nghĩ miên man đắm chìm trong trò chơi và nghĩ sẽ thế nào nếu nó trở thành một phần của cuộc sống thường nhật.
Với nhiều game thủ Final Fantasy, Legend of Dragoon, Resident Evil, Street Fighter, Contra… hẳn là những cái tên vô cùng quen thuộc. Các bạn thuộc lứa 7x, 8x chắc còn nhớ đến nhân vật Rinoa của Final Fantasy 8 nhỉ? Phải nói là khi trò chơi ra mắt thậm chí là cả năm sau đó, nhiều game thủ ngẩn ngơ vì cô nàng này. Có nhiều người thời đó thường nói với tôi là “chắc tao yêu em Rinoa rồi mày ạ”, và dĩ nhiên là trong số những người hâm mộ cuồng nhiệt ấy không thể thiếu phần của tôi rồi…
Sẽ có lúc chúng ta lụy tình một nhân vật ảo chứ chẳng chơi đâu!
Khi mua con Xbox One, trong số những trò chơi đầu tiên tôi lựa chọn có Mad Max và Metal Gear Solid V. Ấy vậy mà tận đến giờ tôi vẫn chưa thể hoàn thành được hai game này. Nếu nói lý do để chưa thể hoàn thành hai game này thì chỉ có lẽ do bản thân của tôi đã lạc lối trong trò chơi. Thật vậy các bạn ạ, nói về điểm tương đồng thì cả hai game này có điểm tương đồng là một vùng hoang mạc lớn, chi tiết đến lạ kỳ. Nếu bạn nào thích các thể loại sandbox thế giới mở thì sẽ hiểu những gì tôi muốn nói thôi.
Mad Max đưa chúng ta đến thời kỷ hậu tận thế giả tưởng, khi trái đất bị hủy hoại bởi chính con người chúng ta, tài nguyên cạn kiệt, biến đổi khí hậu khiến cả thế giới trở thành một hoang mạc, nạn đói diễn ra khắp nơi.
Một thế giới hậu tận thế điêu tàn
Đây là lúc mà tôi lạc lối, tôi đi lang thang trong hoang mạc vô tận, lục lọi, tìm tòi như chính nhân vật Max Điên trong game. Tìm nguồn nước, tìm sự sống, tìm những tài nguyên còn sót lại của một thời đại đã qua. Càng tìm hiểu, tôi càng chìm đắm với thế giới của game vì nó thực quá. Có những lúc tôi leo lên đỉnh chiếc máy bay ngập trong cát vàng của sa mạc để nhìn bầu trời rộng lớn. Có lúc tôi sục sạo những xó xỉnh, những căn nhà dã chiến để tìm những mảnh ghép còn sót của thế giới trước đây. Đó là lúc tôi cảm thấy ám ảnh, bởi nó thật quá và tự hỏi lòng rằng đây có phải đây chính là tương lai đang chờ đón chúng ta?
Những bức ảnh cũ (history relics) luôn là thứ khiến tôi (hay nhân vật Max) tự vấn bản thân mình:
Ước mơ về một gia đình nhỏ bé liệu có quá xa vời?
Max, mẹ con em nhớ anh, về sớm nhé.
Khi cơn đói ập đến, con người có thể chén sạch mọi thứ, kể cả bọn thú cưng trước đây họ đã từng nâng niu.
Sự bất mãn diễn ra khắp nơi, con người chống đối lẫn nhau.
Với Metal Gear Solid 5, tôi trở thành Big Boss của lực lượng Diamond Dog, một lực lượng gián điệp chuyên thực hiện các nhiệm vụ nguy hiểm trên toàn thế giới. Game đưa tôi đến sa mạc Afghanistan và rừng già Châu Phi với những địa điểm hư cấu trong MGS5. Chơi game tôi cảm giác mình là một siêu điệp viên thực thụ khi một mình tồn tại ở thiên nhiên hoang dã, các kỹ năng ẩn nấp, ám sát, đột nhập được phát huy một cách tối đa.
Cơ mà phải nói trò chơi này được trau chuốt đồ họa rất kỹ đến từng cành cây, ngọn cỏ, ngoại trừ những nhiệm vụ chính cần phải hoàn thành theo đúng thời gian, còn những nhiệm vụ phụ thì tôi tha hồ trải nghiệm thiên nhiên hùng vĩ.
Một người, một ngựa rất oánh xà lách nhé
Gấu có thể không có nhưng chó nhất định phải nuôi một con
Hoang mạc Afghanistan hùng vĩ
Ám sát, đột nhập không kém gì điệp viên thứ thiệt
Thỏa sức leo núi ngắm bình minh lên
Xét về một phương diện nào đó, nói game là một người bạn đồng hành cũng không phải là không có đạo lý. Tuy nhiên giống như bạn bè ngoại đời thực, anh/cô bạn đồng hành này không phải lúc nào cũng mang lại tiếng cười và niềm vui. Đôi khi nó vô tình chạm đến những nỗi buồn sâu thẳm trong trái tim mỗi chúng ta cùng với đó là những giọt nước mắt giấu kín mà mấy ai có thể thấu hiểu?
Và tôi gọi nỗi buồn sâu thẳm đó là sự lạc lối.