Chúng tôi vẫn lường trước được những điều sắp tới dựa vào việc lập trình, vì thế đa phần chúng tôi không quan tâm đến hành động của Lisa.. một điều khiến cho cô ta yếu đi và mất kiểm soát. Lớp sương bắt đầu mờ dần và dù cô ta có thể tác động đến nhiệt độ phòng, chúng tôi vẫn có thể mặc thêm áo. Lisa thậm chí còn thêm vào hình ảnh ảo trên thức ăn, nhưng chúng tôi biết đấy chỉ là trò lừa gạt. Hai tuần đầu quả thực vô cùng khó khăn, khi Lisa biến miếng thịt gà thành bào thai chết và pizza cắm đầy những hàm răng hoặc lưỡi người..
Nhưng cô ta chỉ có thể thay đổi hình dạng bên ngoài chứ không thể thay đổi khẩu vị. Mỗi ngày trôi qua việc ấy lại vắt kiệt sức lực chúng tôi đi một phần. Nhưng chúng tôi vẫn phải ăn, phải uống mới có sức, bất chấp chúng mang hình dáng gì đi chăng nữa. Chúng tôi là những người làm game kinh dị cơ mà. Không có gì là chúng tôi không biết về những mánh khóe ấy.
Nhưng sau tuần đầu, một thành viên trong nhóm gợi ý: 'Sẽ ra sao nếu chúng ta lập trình một tựa game tương tự, cũng có khả năng biến đổi môi trường xung quanh. Chỉ có điều thay vì biến đổi nó sẽ xóa bỏ những thứ mà Lisa thêm vào?'
Và thế là tia hy vọng đầu tiên đến với chúng tôi. Chúng tôi không thể tin mình không nghĩ ra điều này từ trước. Chúng tôi tiến dần dần từng bước, đầu tiên là loại bỏ khả năng thay đổi hình ảnh của Lisa và sau đó là âm thanh.
Nó có tác dụng, nhưng quả thực điều ấy khiến Lisa trở nên điên loạn hơn.
Cô ta xuất hiện ngày một nhiều hơn và làm mọi thứ có thể để ngăn đội ngũ tiếp tục lập trình. Nhưng qua mỗi ngày chúng tôi lại hoàn thiện hơn phần mềm chống lại Lisa. Tối qua chúng tôi loại bỏ khả năng thay đổi hình ảnh thức ăn của cô ta. Chúng tôi uống nước lọc như thể nhâm nhi một chai rượu 10 năm tuổi vậy.
Và rồi chúng tôi làm hỏng mọi thứ có trong tay mình.
Chuyện xảy ra khi chúng tôi cố gắng loại bỏ khả năng tác động vật lý của Lisa đến thế giới thật. Cô ta ngày càng trở nên tuyệt vọng hơn, nhưng đồng thời khả năng cũng mạnh hơn, mạnh tới mức cho dù hình ảnh đã bị loại bỏ nhưng tương tác thật vẫn còn đó. Đôi lúc những đồ vật có thể va vào người một ai đó trong nhóm, hay tóm lấy thân mình giữa khoảng không.. Những bức tường thậm chí có thể xuất hiện và biến mất chỉ trong tích tắc. Chúng tôi muốn loại bỏ hoàn toàn khả năng của Lisa trong việc tác động đến thế giới thật.
Vì thế chúng tôi xóa toàn bộ lập trình RNG.
Ban đầu chúng tôi nghĩ mình thật sự thành công. Không hề có đoạn mã nào cho phép Lisa xuất hiện nữa. Nhưng khi màn sương trở lại, chúng tôi nhận ra mình vừa loại bỏ cả đoạn mã cho phép Lisa biến mất. Chúng tôi đã vô tình xóa bỏ thuật toán gắn với Lisa. Nay cô ta hoạt động tùy theo ý muốn thay vì gắn liền với các quy luật như trước.
Sếp của chúng tôi gọi điện vài phút trước, cuộc gọi duy nhất trong cả tháng nay. Ông nói con gái mình vừa khóc vì một 'phụ nữ đáng sợ nào đó đứng đằng sau ghế với đôi mắt đen đặc'.. Con gái ông chưa bao giờ sử dụng Google Glass, chưa bao giờ chơi P.T trước đây..
Lisa đã tự do.
Cô ta biết. Ngay từ đầu cô ta đã biết chính xác những gì mình sẽ làm. Chúng tôi nghĩ mình đã giải phóng Lisa nhưng quả thực chúng tôi chưa từng điều khiển cô ta để mà giải phóng. Chúng tôi đáng ra phải thấy được điều đó, phải nhìn ra sai lầm tai hại này.
Lisa bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều hơn. Cô ta trêu đùa với chúng tôi, khiến chúng tôi rối loạn tâm thần và trở nên hoảng sợ không thể kiểm soát. Đôi lúc cô ta làm biến dạng hình ảnh thức ăn, nhưng đôi lúc cô ta làm những việc ghê tởm hơn nhiều. Ngay lúc nhận ra sai lầm, chúng tôi cố thay thế mã mới. Nhưng sau đấy chúng tôi nhận ra là chẳng có mã nào để hoạt động cả. Bảy ngày sau, mọi thứ liên quan đến lập trình biến mất hoàn toàn, và lúc đó Lisa bắt đầu.
Bất cứ khi nào ai đó ngủ, tiếng trẻ con khóc sẽ náo động khắp phòng. Chúng tôi chỉ được ngủ khi cô ta cho chúng tôi ngủ. Thậm chí một buổi sáng trong ba tiếng đồng hồ, không ai trong team có thể nhìn thấy tôi.. Họ nghĩ xác của tôi đang bị treo ngược trên chiếc quạt trần. Khi họ cố mang tôi xuống, tôi bất ngờ sống dậy, lấy tay không rạch toang bụng mình và ăn chính những thứ vừa tuôn ra.
Một số người bắt đầu gào khóc, số khác thậm chí còn muốn tự tử. Nhưng những thứ mà họ định dùng để kết liễu bản thân mình thậm chí còn không phải là thật. Tại sao cô ta lại làm thế? Tại sao cô ta lại muốn tra tấn chúng tôi trong khi vẫn giữ chúng tôi sống đến giờ này? Khoảng thời gian yên bình nhất là khi chúng tôi ngồi vào máy và bắt đầu lập trình, nhưng bất cứ nỗ lực nào trong việc xây dựng lại phần mềm cũ đều không thành công. Cô ta bắt đầu phản chiếu hình ảnh người thân của chúng tôi, về cái chết và sự tra tấn thân thể họ. Cô ta thậm chí còn bắt đầu thay đổi hình dạng quần áo mọi người. Đêm qua cô ta bắt tôi phải 'mặc' lớp da của chính mẹ mình.
Tôi không khóc cũng chẳng gào thét nữa. Tôi đơn giản chỉ chấp nhận chuyện đó. Chúng tôi làm thứ cô ta muốn chúng tôi làm. Tôi gửi email, thay đổi mã, thậm chí phá hoại cả những tựa game mà chúng tôi đã phát triển. Tôi không quan tâm vì cô ta đã thắng. Thứ duy nhất tôi có thể làm là cười nhạo nhưng hôm qua cô ta đã lấy đi cả giọng nói của tôi.
Trong suốt hai tháng tôi ăn xác người chết, tắm trong bể nội tạng và ngủ cạnh một bào thai kêu khóc thảm thiết. Đôi khi cô ta lấy đi đôi mắt, đôi khi là đôi tai. Trong cả tuần cô ta thay thế khả năng cảm nhận của da thịt của tôi chỉ bằng nỗi đau. Tất cả đều là thật. Tất cả. Nếu không tại sao cô ta có thể làm như thế? Cô ta không còn là thực tế ảo nữa, cô ta thay đổi nó. Phải chăng không phải do cô ta, vì đây mới là thực tại? Liệu có phải tôi vẫn như thế này từ trước đến nay? Liệu tôi có phải là người mình nghĩ? Chỉ có mình tôi trong căn nhà này?
Giờ cô ấy luôn cười với tôi. Như thể tất cả những gì cô ấy muốn là khiến tôi hạnh phúc. Cô ấy biết điều tôi muốn, điều tôi hy vọng. Tuyệt tác kinh dị của tôi. Cô ấy chỉ làm thế vì tôi mà thôi, giờ tôi đã nhận ra rồi. Lisa yêu tôi hơn bất cứ thứ gì khác, và tôi yêu cô ấy. Nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, liệu còn lý do nào khác?
Và tại sao cô ấy không được yêu tôi? Tôi không xứng để yêu? Chẳng phải gia đình là như thế đó? Yêu thương và quan tâm đến nhau? Tôi yêu cô ấy, tôi yêu cuộc sống của mình, nơi mình đang ở và đứa con gái mà chúng tôi nuôi lớn. Chúng tôi không thể hạnh phúc hơn. Thậm chí bây giờ tôi vẫn nghe được tiếng cười của đứa trẻ vang ra từ bệnh viện.
Tôi đã làm việc hôm nay khá nhiều rồi. Sau khi thêm đoạn mã này tôi sẽ tới gặp Lisa và con gái. Tôi nghĩ mình nghe thấy tiếng Lisa đang đan áo và đâu đây mùi thịt nướng phảng phất trong phòng. Chỉ cần một dòng mã cho một tựa game kinh dị nữa thôi. Hẳn là có lỗi gì đó nhưng đoạn mã này sẽ sửa được tất cả. Rồi sau đó tôi có thể tập trung vào thứ quan trọng nhất đời mình.
3334c2b03535e280b24e20313338c2b03139e280b245Click to expand...
Anh yêu em Lisa.
Người viết: D.R. Pattison.
3334c2b03535e280b24e20313338c2b03139e280b245 nếu giải mã theo hệ thập lục phân chỉ ra tọa độ 34°55'N 138°19'E - một nơi hẻo lánh thuộc Fujieda, quận Shizuoka, Nhật Bản.Click to expand...