Kết quả của sự việc hẳn ai cũng biết. Hideo Kojima dứt áo ra đi để gây dựng cho mình một mái nhà riêng, đành lòng bỏ lại đứa con Metal Gear Solid mà ông mất hơn 20 năm vun đắp. Nhưng điều khó hiểu nhất trong vụ lùm xùm này là việc Konami muốn xóa bỏ sự tồn tại của P.T, giết chết nó theo đúng nghĩa đen. Hạ game khỏi Playstation Store và sau đó ép buộc người dùng phải xóa game khỏi máy, Konami cho thấy mình thực sự quyết tâm trong việc tẩy trắng cái tên P.T khỏi lịch sử ngành giải trí ảo.
Vốn phát hành miễn phí dưới dạng demo thử nghiệm, P.T hoàn toàn vô hại với Konami. Thậm chí việc giữ nó lại sẽ cho game thủ cảm thấy thoải mái hơn trong việc chờ đợi bản Silent Hill mới, nhưng Konami lại nói không. Một số người cho rằng những ông chủ của Konami có thâm thù thực sự với Hideo Kojima, một mối hiềm khích cá nhân mạnh tới đó muốn xóa bỏ hoàn toàn dấu hết của ông tại một trong những công ty game lớn nhất Nhật Bản.
Nhưng theo tay viết D.R. Pattison, còn một lý do đen tối hơn nhiều.
Nhân dịp không khí Halloween đang ám ảnh khắp mọi ngõ ngách của cuộc sống, GameHub xin dịch lại bài viết mang màu sắc gi tưởng này của D.R. Pattison. Như đã nói, bài này viết hoàn toàn là sản phẩm của trí tưởng tượng với mục tiêu cho người đọc giải trí đơn thuần. Không có bằng chứng, không có khẳng định nào hỗ trợ cho nội dung của bài viết này, tất cả chỉ đơn thuần là một dạng truyện ngắn về P.T mà thôi. Nhưng nếu bạn muốn tin những gì được kể lại sau đây, GameHub cũng không hề phản đối điều đó.
Đây là lý do thật sự đằng sau việc Konami chấm dứt số phận của P.T
- Và tôi thực sự, thực sự xin lỗi
(Người viết: D.R. Pattison)
Bạn không hề muốn nó. Bạn nghĩ bạn muốn, nhưng không, bạn không hề muốn.
Tôi làm việc trong dự án phát triển P.T hay Playable Teaster ở khâu ý tưởng. Kể từ việc lên sáng kiến cho đến lập trình, tôi tham gia vào tất cả. Bản demo và nhân vật Lisa (bóng ma trong game) đều có tác động hết sức đặc biệt với tôi, nhưng có những điều tốt nhất là nên biến mất khỏi cõi đời này.
Chúng tôi muốn mang nỗi sợ hãi tột độ vào thế giới game, như là sếp của tôi từng nói. Điều đó có nghĩa là chúng tôi phải nghĩ theo một hướng hoàn toàn mới, chúng tôi phải làm mọi thứ để liên kết đến những điều mình sợ hãi thật sự. Vì thế đội ngũ phát triển có quyền sử dụng bất cứ công nghệ nào mà mình thấy hợp lý.
Nhưng chỉ đến khi P.T chứng kiến thành công vang dội tôi mới gợi ý sử dụng công nghệ AR vào game, một điều mà tôi ước mình đã không làm. Đầu tiên, chúng tôi nhắm tới việc phát triển một bản chuyển hệ cho Oculus, nhưng nó quá đơn giản. Nó không đủ sống động. Kinect của Xbox thì quá tồi tàn trong khi Hologens còn chưa chính thức giới thiệu vào thời điểm đó. Nên chúng tôi phải chọn một thứ khác.
Tôi chọn Google Glass.
Ý tưởng đầu tiên là việc sử dụng một ứng dụng Glass để thuật lại toàn bộ không gian và bối cảnh nhà bạn. Cửa ra vào, tủ quần áo, cửa sổ, tường..v.v. Sau đó dựa theo thông tin có được, chúng tôi sẽ đặt Lisa vào chính căn nhà của bạn, nơi bạn làm việc, tất cả mọi nơi. Chúng tôi sử dụng chương trình RNG để quyết định khi nào cô ấy sẽ xuất hiện và thực hiện những hành động khác nhau. Cô ấy có thể ở sau lưng bạn mỗi khi bạn chuẩn bị bước ra cửa, hay nở nụ cười ma quái từ trong gương. Cứ vậy P.T được mở rộng và tất nhiên là chúng tôi không áp dụng khi bạn đang lái xe.
Tôi làm việc với giai đoạn lập trình không biết mệt mỏi. Như tôi nói, bản demo và Lisa có ý nghĩa hết sức đặc biệt với mình. Tôi thấy nó như tuyệt phẩm để đời, một di sản đứng ngang hàng với Silent Hill 2 trong thế giới kinh dị. Việc lập trình diễn ra hết sức tốt đẹp, ứng dụng tích hợp hoàn hảo. Tôi có thể cho Lisa xuất hiện bất cứ đâu, thôi thậm chí còn thêm loạt mã giúp cho môi trường thay đổi mỗi khi bạn trở về nhà. Chiếc tủ lạnh rỉ máu treo lưng chừng mới chỉ là khởi đầu. Mức chân thật mà đội ngũ phát triển đạt được là vô cùng cao, có khi còn khiến bạn nhầm tưởng với máu thật.
Chúng tôi nói 'đội ngũ phát triển' vì tôi không thể tự làm tất cả, không một ai trong công ty. Chúng tôi họp qua video để lên ý tưởng và sáng tạo nên cách hù dọa mới cho người chơi. Chúng tôi biết mình chuẩn bị đạt tới một thứ hết sức tuyệt vời. Lần đầu tiên khi Lisa xuất hiện sau lưng chúng tôi trong buổi họp video, chúng tôi đã biết mình đã tạo nên một trải nghiệm kinh dị hàng nhất của thế giới game.
Nhưng câu chuyệ sang một hướng mà không ai có thể ngờ đến. Ánh sáng bàn ngày bất ngờ trở nên vô nghĩa với P.T. Nếu Lisa không thích cô ấy có thể thay đổi mọi thứ. Vào khoảnh khắc bạn không để ý, ánh đèn có thể tắt bất cứ lúc nào. Rèm kéo lại và ngày chuyển thành đêm. Sương mờ bắt đầu lan tỏa khắp căn nhà. Không một dòng mã nào có thể giải thích điều đó, mọi thứ là không thể nếu bạn không đeo Google Glass. Nhưng lạ lùng thay là nó vẫn cứ diễn ra ngay trước mắt bạn.
Chúng tôi quyết định bỏ tất cả, xóa sổ mọi thứ, hạ game khỏi kho tải và tiêu hủy mọi khả năng download nó về máy. Đầu tiên, không ai tin chúng tôi, cho đến khi chúng tôi cho họ đeo Google Glass. Và chỉ cần một lần sử dụng, giống như chúng tôi, họ không thể thoát khỏi Lisa.
Lời an ủi duy nhất với chúng tôi là Lisa không có thật. Cô ấy chỉ có thể xuất hiện dưới hình ảnh ảo, tạo ra tiếng động và thay đổi không gian. Nhưng cô ấy không thể tương tác về mặt vật lý, mặc dù chúng tôi biết cô ấy ở đó. Những đứa trẻ mỗi khi cô ấy xuất hiện, hoặc chúng tôi nghĩ là cô ấy xuất hiện. Mọi thứ đều có thể. Con chó đứng ngoài và nhìn chằm chằm vào cửa sổ phòng tôi đêm hôm trước cũng có thể là do cô ấy. Tôi không còn phân biệt được nữa. Lịch và đồng hồ trong nhà cũng bị lật tung vì Lisa liên tục thay đổi. Tôi thậm chí còn không chắc mình đang viết những dòng này.
Không có quy luật hay cách thức nào chỉ ra được sự xuất hiện của Lisa. Chúng tôi thiết kế cô theo hình ảnh một đức mẹ không có gì hơn ngoài cơn khát máu và lập trình nó dựa trên những bộ óc sáng tạo nhất trong làng game kinh dị. Lisa không phải tạo ra để khơi gợi yếu tố kinh dị, Lisa được tạo ra để đi đầu trong nỗi sợ hãi.
Và nó hoạt động hoàn toàn hiệu quả. Ngay vào lúc này tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng cô ấy thở sau lưng, nhắc đi nhắc lại câu 'Quay lại..'. Tôi không thể và tôi sẽ không làm thế, nhưng tôi biết điều ấy cũng chẳng thể giúp mình thêm bao lâu. Vì không như những lần khác, lần này tôi có thể cảm nhậ hơi thở ngay sau gáy mình.
Chúng tôi đã cố hết sức, lạy Chúa. Chúng tôi đã lập trình cả tháng trời nhưng những gì cô ấy làm với chúng tôi thật sự điên rồ. Mỗi ngày trôi qua mọi thứ lại bòn rút sinh lực và linh hồn chúng tôi thêm một chút. Tôi cố gắng gọi điện cho mọi người, nhưng họ nếu không nói quá nhanh thì cũng nói quá chậm để hiểu được. Đội ngũ phát triển và tôi khóa mình trong nhà vì đó là thứ duy nhất mà chúng tôi có thể làm để duy trì một môi trường ổn định. Nhưng dường như nó vẫn không đủ. Chiếc đồng hồ trên tường vẫn xoay như chong chóng trong khi đồng hồ đeo tay không hoạt động. Đôi khi mất hàng phút thậm chí đến vài trờ chỉ để kim phút di chuyển.
Đến giờ chúng tôi vẫn có Internet và máy tính cá nhân để theo dõi thời gian, vì dường như Lisa không thể tác động đến các hoạt động online. Chúng tôi vẫn có thể đặt đồ ăn tới văn phòng, và công ty muốn chúng tôi sửa đổi điều này nhanh nhất có thể. Một trong những thành viên cấp cao, người đưa cho chúng tôi Google Glass, ông quyết định chuyển toàn bộ sự tập trung của công ty. Lisa không để ông yên và khiến ông ngày càng trở nên hoang tưởng. Ông muốn tất cả phải tránh xa mảng giải trí tương tác.
Tháng trước, từ việc thở vào sau gáy nay hành động của Lisa đã trở nên bạo lực hơn. Tuy rằng cô ấy không thể nhặt hay di chuyển các thực thể trên mặt bàn, nhưng các vết thâm bắt đầu xuất hiện trên người chúng tôi. Thậm chí một trong số chúng tôi còn bị bóp cổ khi đang ngủ. Nhưng đa phần các cách thức tấn công khác chỉ dừng lại mặt tâm lý.
(Còn tiếp)