Gió thì thào khe khẽ.
Những lá me mở mắt ngọc nhìn trời,
Nắng rây vàng, từng làn khẽ rơi rơi …
Đàn chim nhỏ
rộn ràng chao cánh,
Sóng sánh
từng mảng nắng…
Những vòm xanh,
lích chích giọng vơi đầy…
Công viên vắng, Gió thì thào khe khẽ.
Từng dòng người lặng lẽ đến chốn này,
An nhiên nụ cười, tinh khôi sắc phục,
Trời vời vợi, những lọn mây trắng xốp,
Nhạc thiền êm vang thánh thót tự nơi nào…
Trời vời vợi, những lọn mây trắng xốp, Nhạc thiền êm vang thánh thót tự nơi nào…
Cả rừng người, đây hoa lá vẫy chào.
Xanh vàng xanh, mơn man cùng gió nhẹ.
Nắng vàng hơn thoảng tan như phép lạ
Trời bỗng xanh hơn
da diết, hiền hòa…
Vàng mặt đất cho mặt trời chói lóa
Xanh áo người
xanh hết mọi vòm xanh…
Xanh vàng xanh, mơn man cùng gió nhẹ. Nắng vàng hơn thoảng tan như phép lạ
Từ chân trời, vần vũ mây đen,
Mây ùn lên, tanh tao rất lạ.
Gió giật từng cơn, gió xao xác lá
Chim tao tác bay
mưa lộp bộp từng hồi,
Nước tuôn rơi trắng xóa cả trời
Cuộc ganh đua của mưa gió lắm lời
Với những người đang ngồi tĩnh lặng
Những con người với tâm bất động
An nhiên hiền hòa mặc mưa xối gió bay
Nhạc thiền êm vang, trong trẻo, chốn này…
Với những người đang ngồi tĩnh lặng. Những con người với tâm bất động
Mây trắng lại bay,
Nắng vàng hé rạng.
Mây trắng ngàn năm
hướng lên miền xanh thẳm
Muôn cánh hạc vàng
dẫn tâm sáng lên khơi
Mây trắng đi,
bịn rịn,
chút chơi vơi…
Mây trắng lại bay, Nắng vàng hé rạng.
La Vinh
Thơ: Viết cho một khoảng trời ngâu
Thơ: Heo may
Từ tận cùng khổ đau thù hận, tôi đã may mắn tìm thấy đường về hạnh phúc