Dù trải qua chặng đường dài hơn cùng với nhiệt độ thấp hơn, nhưng cả đám tụi mình vẫn quyết tâm dậy sớm để đi vòng vòng trong bản. Nếu đi mà chỉ dành thời gian để ngủ thì mình sẽ chọn khách sạn hay resort để thay thế. Mặt trời đang lấp ló sau hàng cây.
Phía xa xa là các núi đá vôi, bên dưới là trung tâm huyện Đồng Văn đang đón nắng sớm. Người H'mong ở đây dậy từ rất sớm để bắt đầu ngày làm việc của mình. MÌnh còn nghe anh chủ nhà kể là có những nhà khó khăn quá, họ còn phải dậy sớm hơn để lên rừng lấy củi về đốt rồi chuẩn bị cơm nước cho ngày hôm đó. Nhưng mọi việc ở đây rất bình yên.
Mình cũng không biết anh này đang làm gì nữa, nhưng lúc này thấy cảnh bình yên quá nên mình chụp mà thôi. Mình nhớ cảnh này giống giống trong mấy tạp chí du lịch mà mình từng được xem trước đây, có điều là các nhiếp ảnh gia chụp nên đẹp hơn của mình trăm lần. Trên Pixel 2 HDR+ làm việc cực kì đáng tin cậy, từ chụp ngược sáng mạnh cho đến việc chụp trong môi trường ánh sáng rất kém. Tuy nhiên, vẫn còn đó chút viền tím.
Bé gái H'mong đang chuẩn bị để cùng mẹ lên rẫy hái rau. Lúc này mình nhớ không lầm, nhiệt độ cũng chỉ khoảng 5-6 độ mà thôi. Mình mặc nhiều áo hơn mà vẫn thấy lạnh. Nếu mà dùng iPhone hay Note8 để chụp chân dung thì mình sẽ khá lo lắng việc có sử dụng được ảnh ở chế độ chân dung trong trường hợp ánh sáng này hay không. Pixel 2 lại khác, vẫn là sự yên tâm. Có điều ảnh này cân bằng trắng bị sai, hình bị ám xanh mất. Nhưng điều này không quá lo khi việc cân chỉnh là cái này không còn quá xa lạ với nhiều bạn.
Chú này chuyên lo các chuyện ma chay trong làng. Thói quen ở đây mọi người đến nhà nhau sẽ được mời thuốc lào với chén chè (trà) nóng thay lời cho sự hiếu khách. Tụi mình không hút được cũng như không dám nên chỉ dùng chén chè nóng rồi thôi. Mình vẫn tiếp tục chụp chân dung, nhưng mức độ khó này lên cao quá, Pixel 2 bó tay. Nhưng vẫn còn có thể dùng khoe với mấy đứa bạn và kể chuyện về hành trình cho tụi nó nghe.
Ngồi một chút xong rồi tụi mình đi vòng trở lại nhà để ăn sáng rồi bắt đầu đi khám phá. Mình thường hay dừng lại chụp những gì mình thích, cũng do đó mà mình luôn phải để mọi ng đợi hoặc lết lết ra sau. Nhưng cái gì cũng có lý do hết. Nếu những thứ đẹp như vậy mình không lưu giữ lại để giới thiệu thì đúng là rất có lỗi.
Về tới thấy chị chủ nhà đang chuẩn bị nấu mì cho tụi mình ăn. Để ăn được tô mì gói ngon nhất thì mình nghĩ lên những vùng núi cao như vậy là tuyệt nhất.
Ngồi ở đây ăn tô mì với trứng opla nóng xì khói, làm thêm ly cà phê phin thì đảm bảo không có gì thích bằng. Chỉ có điều là gió quá nên mình không chịu nổi thôi. Nắng vàng phủ lên toàn bộ thị xã ở xa xa bên dưới. Tấm này Pixel 2 xử lý tốt quá. Ảnh cực kì đúng màu cũng như dịu mắt.
Mình đi mùa cuối năm nên ruộng lúa chỉ còn vậy, nếu đi khoảng tháng 9 thì chắc sẽ chết mất thôi. Nếu có dịp mình sẽ thử quay lại vào đây một lần nữa. Hy vọng là nắng lúc đó sẽ vẫn vàng như vậy.
Ăn sáng xong tụi mình rủ nhau lên phố cổ uống cà phê trước khi bắt đầu chuyến hành trình. Mình đi cũng một số nơi nhưng không có chỗ mình ngồi uống cà phê lại đã như ở đây. Khoảng sân rộng bao xung quanh là các ngôi nhà mang kiến trúc cổ, thời tiết lạnh, nắng nhẹ nhẹ. Phía sau là dãy núi đá vôi, lâu lâu có mấy con chim bay về tổ. Mình chụp camera trước chứ không phải sau đâu. Nếu xét về khả năng selfie thì chất lượng trên Pixel 2 cực kì xuất sắc.
Lên núi nghe nhạc trên núi mới đúng bài. Mình may mắn được một bạn dễ thương giới thiệu cho một cái playlist dễ thương cũng không kém. Cảm ơn em! Chụp chân dung chỉ là một cái tên cho dễ hình dung, nếu chụp đồ vật thì cũng vô tư luôn. Chỉ là những đường cắt tách bạch nên việc xóa phông không làm khó được Pixel 2 trong trường hợp này.
Google gần như là hãng duy nhất đẩy mạnh ở cả VR (Google Daydream) cũng như AR (project Tango). Và trên Pixel 2, dựa vào những thuật toán cũng như một cơ số các cảm biến trên máy để họ có thể tạo ra được cái này AR Sticker này. Tinh tế cũng từng có bài giới thiệu về tính năng này. Mình cũng thử chụp vui vẻ, nhưng chất lượng ảnh bị giảm đi kha khá nên mình sẽ bỏ qua không dùng nữa.
Điểm đến tiếp theo đó là cột cờ Lũng Cú, cách Đồng Văn khoảng gần 30km. Đường khá vắng nên chạy cực kì thích. Nhưng có nhiều khúc cua tay áo gắt nên phải cẩn thận và không quá 'máu'. Đoạn đường mà mình chụp là con đèo nhỏ dẫn lên chân cột cờ.
Nhìn từ trên cao xuống ở một góc khác. Mình thích Hà Giang ở những nơi khác do họ chưa quá phát triển du lịch nên cảnh quan vẫn chưa bị tàn phá nặng nề.
Để có thể leo lên được đỉnh của ngọn tháp thì phải đi thang xoắn ốc này bên trong. Tụi mình đi ngay mấy bữa trời đẹp, không sương nên rất lý tưởng cho việc chụp ảnh. Nếu khen Pixel 2 liên tục thì cũng không ngoa. Đơn giản mình cứ bấm chụp thôi, còn lại thì máy đã lo hết rồi. Như ảnh này, dãy tương phản động rất cao. Từ vùng sáng bên ngoài tới chỗ khuất sáng nơi cầu thang, các chi tiết đều còn rất đầy đủ. Mình không cần phải chỉnh thêm gi nữa.
Lên tới đỉnh sẽ thấy được lá cờ Tổ quốc thiệt là to bay phất phới dưới nắng. Nhưng lên tới đây tụi mình chỉ chụp được vài tấm là phải chạy xuống, không phải vì đông mà vì lạnh. Lần đầu tiên mình có cảm giác như hít nước đá vô mũi. Trước đó mình từng chạy xe máy lên coi băng trên đèo Ô Quy Hồ nhưng cảm giác lại không ghê như vậy.
Bằng chứng là việc 2 chai nước suối này bị đông đá luôn. Mình thử phơi nắng nó cho tan trong lúc ăn trưa, chắc khoảng 30 phút nhưng không si nhê. Với những hình có chủ thế tách bạch, không nhiều chi tiết như vậy thì không thể nào làm khó được Pixel 2 chụp xóa phông đâu.
Nếu các bạn đã tới Lủng Cú thì đừng nên bỏ qua quán cà phê Cực Bắc này. Một nơi để ngồi cà phê, chỉ để cà phê mà thôi. Mình ngồi đây gần cả tiếng đồng hồ. Hãy thử tưởng tượng là bạn đang ngồi giữa 1 cái sân rộng với một số phong cách thiết kế của người Nhật, nghe tiếng lục lạc từ cái chuồng bò kế bên, mở thêm một chút nhạc bài 'Inh lả ơi', 'Xòe hoa', 'Gà gáy', 'Trống cơm' của mấy bạn bên Hub Community, gió nhẹ nhẹ. Mình thề là mình có thể ngồi đây cả ngày, không cần phải làm gì hết.
Quán có một số chi tiết được thiết kế giống bên Nhât (đứa bạn từng đi Nhật đi cùng mình nói) do được một bạn người Nhật đầu tư vô. Chị bán nước ở đây là người dân tộc Lô Lô. Nếu bạn nào thích có thể thuê các bộ quần áo đặc trưng của người dân vùng này để chụp hình cũng thích lắm.
Nếu bạn có những đứa bạn hay phá thì cái chế độ selfie chân dung này giúp nhiều lắm. Còn điều làm mình bất ngờ nữa đó là bà cụ này không nói rành tiếng Kinh và khi mình đưa máy lên selfie thì bà khá bất ngờ, chỉ vào mặt mình trên điện thoại. Phía sau, ngay chỗ hàng rào là khu vực nắng đang chiếu vào, dù là camera trước nhưng Google vẫn không hề bỏ bê.
Do cũng vòng vòng lâu nên tụi mình vòng trở về lại Hà Giang. Trên đường đi mình có dừng lại ở khu tiếp giáp gần với biên giới Trung Quốc. Trong lần này thì chụp toàn cảnh lại khá tốt, dù mặt trời phía trên nhưng không hề bị cháy.
Ở Hà Giang sẽ không khó để mình có thể bắt gặp được các hình ảnh như vậy. Mình nghĩ sẽ không cần phải có quá nhiều kĩ năng để mọi người có thể chụp được ảnh đẹp đâu. Hà Giang với mình, đưa máy đâu cũng sẽ có hình đẹp được hết.
Về tới Đồng Văn trời cũng đã chiều tàn. Phần do ở trên đây mặt trời lặn sớm hơn nên mình cũng chưa quen để canh giờ. Nhưng cũng may mắn khi về tới phố cổ mình ngắm được chút nắng vàng chiếu vào ngọn núi này. Nó gợi mình nhớ tới cái hình nền về ngọn núi trong rừng quốc gia Yosemite trên máy tính của Apple. Tấm này Pixel 2 làm mình hơi thất vọng. Màu nắng bên ngoài vàng hơn rất nhiều. Mình cũng thử dùng phần mềm chỉnh nhưng không giải quyết được nhiều (Ảnh trên là ảnh chưa qua chỉnh).
Mình ngồi đó đến tối thì về lại homestay để dùng bữa tối cùng với mọi người. Đến tối thì tụi mình rủ nhau đi tắm lá Giao đỏ để lấy sức ngày hôm sau chạy về lại Hà Giang.
Để có đủ sức chạy về nên tụi mình ghé vô tiệm bán bánh cuốn ở phố cổ để ăn trước khi lên đường. Bà cụ bán bánh cuốn rất nhẹ nhàng và vui vẻ. Mình tranh thủ chụp lại một tấm của bà trước khi về. Ảnh này máy xóa phông hơi vui vì bà cụ ngồi xa bị xóa người nhưng phần trên khuôn mặt vẫn còn rõ.
Sông Nho Quế nhìn từ trên đèo Mã Pì Lèng xuống. Đây có lẽ là một trong những cảnh thực sự hùng vĩ nhất trước giờ. Nhưng do sợ không kịp về Hà Giang trước khi mặt trời lặn nên cả đám tụi mình chỉ dừng lại một chút rồi đi tiếp.
Đập thủy điện trên dòng Nho Quế. Phải như mình đến trước khi có đập thì sẽ thấy được hết vẻ đẹp của nơi đây. Lúc này ngoài trời hơi có sương nhẹ nên anh cũng hơi đục hơn. Màu dòng sông trong ảnh hơi nhạt so với thực tế.
Dọc trên đường về tụi mình còn dừng lại bên đường, leo xuống dưới con suối nhỏ bên dưới để thả lỏng người một chút. Một phần cũng nhờ HDR trên Pixel 2 rất tốt, nhưng phần còn lại cũng phải kể đến cụm camera chất lượng, nếu không thì chụp ngược nắng mạnh như vậy ảnh sẽ rất tệ, dù có phần mềm ngon cũng khó lòng cứu chữa.
Trên đường về tụi mình có ghé Quản Bạ để ăn trưa. Món bánh này ăn ngon lắm nhưng mình không nhớ tên nổi, chỉ nhớ là bánh đâp gì gì đó thôi. Vị bên trong ăn giống như bánh đúc. Mình cũng thử chụp bằng iPhone nhưng ảnh bị xanh hơn, cân bằng trắng trên Pixel 2 thực sự rất tốt.
Thằng bạn mình trong hình chắc phải gọi là 'fan' ruột của bánh cuốn dạng này. Tới tối sau khi về tới thành phố rồi vẫn nhất quyết đi ăn. Ảnh trong hình là mình chụp lúc đang ăn mà bị cúp điện, lấy điện thoại chiếu vào để ăn cho xong. Mình thử kiểm tra thông số thì ISO cực kì thấp, chỉ có 481 mà thôi. Mình vẫn bật HDR+.
Sáng hôm sau cả đám đón xe trở về lại Hà Nội, kết thúc chuyến hành trình Hà Giang với nhiều điều mới laj, thú vị. Mình cảm nhận được sự đáng giá trong từng phút của chuyến đi.
Riêng về phần Pixel 2, đây là một trong những chiếc điện thoại có camera xuất sắc nhất mình từng sử dụng. Không cần phải có 2 camera, không cần phải có độ phân giải hay khẩu độ cao, thế nhưng Pixel 2 lại làm được những điều thực sự nên chuyện. Nếu google chịu khó đầu tư hơn ở những bộ lọc màu, những thao tác chuyển đổi giữa các chế độ sao cho nhanh hơn, ảnh xử lý nhanh hơn và khả năng chụp toàn cảnh tốt hơn thì quả thực sẽ khó có hãng nào so sánh được. Đây cũng là một ví du cho mọi người thấy được rằng, phần mềm là thực sự rất quan trọng, nó ảnh hưởng trực tiếp tới khả năng cho ra một tấm ảnh tốt hay xấu. Nếu thực sự đam mê chụp ảnh trên điện thoại, mình nghĩ các bạn cân nhắc kĩ hơn để tránh việc bị cấu hình làm mờ mắt.
Nếu bạn nào có dịp đến Hà Giang, các bạn có thể đem một ít quần áo cũ không xài nữa để lên tặng các bạn, các em ở những vùng còn khó khăn nha. Trên đường đi, lâu lâu mình cũng bắt gặp những chuyến xe từ dưới đi lên chở theo nhiều như yếu phẩm cũng như quần áo, mền nữa.