Cũng chính vì những kỳ vọng của mọi người và của chính bản thân, mình nhìn vào vẽ như là một thứ gì đó đã được ông trời, định mệnh, số phận, Đức Phật, Đức Chúa.. hay bất cứ thế lực nào đó vượt qua bản thân mình... định đoạt từ rất, rất lâu về trước.
Nhưng chính vì thế mà bạn sẽ không thể tưởng tượng mình đã thấy bất ngờ thế nào khi mình thi vào một trường chuyên công nghệ sau năm cấp ba. Nói bất ngờ có lẽ hơi quá vì thực ra nó đã được gia đình mình kết hợp giữa công tác tư tưởng và kỹ năng ép buộc để hướng mình sang con đường ấy từ rất lâu về trước. Có người nói đừng trách ai cả hãy trách bản thân vì mình không thể theo đam mê đến cùng. Có lúc mình sẽ nói thẳng vào mặt những người đó bằng vài ba câu nóng nảy. Nhưng có lúc mình chỉ im lặng và nghĩ có khi là do mình thật.
Dù sao thì sau khi vào ngôi trường kia, mình vẫn quyết trở lại con đường vẽ bằng mọi cách có thể. Vẫn cố gắng ôn thi khối V trong khi ở lại nơi gượng ép, mình nuôi hy vọng một ngày có thể tận dụng tài năng thực sự của mình. Cũng đi đi về về, cũng tượng này bố cục kia, cũng để thầy và bạn thấy được cái gọi là năng khiếu... Nhưng kết quả của lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng mình cố gắng bước vào con đường vẽ chỉ là một số điểm trượt. Trớ trêu là trượt không phải vì vẽ, mà trượt bởi vì hai môn không vẽ.
Vậy đó, đó là một khởi đầu với nhiều người chẳng thể nhạt hơn nước ốc. Bị đánh gục và đưa trở về thực tại, hay chí ít là một nơi nào đó thật hơn cả thực tại, mình chính thức trở thành một kẻ đánh mất hoàn toàn định hướng tương lai. Trong những ngày tháng vật vờ, sống vô thức và vô nghĩa ấy mình bắt đầu nảy sinh những sở thích cũng chẳng liên quan như sự đam mê và thứ mình đang làm.. Đó là dịch.
Không phải 'dịch giả' bán chữ lấy tiền nghe đầy sang trọng như nhiều bạn nghĩ, mà chỉ là một thằng vô công rồi nghề thỉnh thoảng nhàn nhã lấy vài ba mẩu tin game ra dịch. Dịch xong thì đưa lên một fanpage về game mình 'like', nói chung cũng thuận với sở thích chơi game lúc bấy giờ. Con trai mà, 10 thằng thì 9 thằng thích game. Vớ thêm một thằng có tí văn và vốn tiếng Anh từ 12 năm học, vậy là bạn có mấy người thích dịch linh tinh và đưa lên fanpage.
Một trong những tính xấu của mình là quan trọng hóa vấn đề, nhưng nhiều khi nó cũng trở thành thế mạnh. Nó cho phép mình một khi đã làm gì là sẽ coi đó vô cùng quan trọng, cho dù thực tế nó không phải là một 'công việc' thật sự. Dần dần từ dịch tin mình chuyển sang viết, và từ viết mình học được cách bày tỏ suy nghĩ về sự đam mê qua lời văn.
Quyết định đầu tiên của mình liên quan đến nghề viết game cũng nảy sinh từ đó. Nhưng những năm tháng ấy mình vẫn không coi nghề viết là một thứ gì đó nghiêm túc và có thể theo đuổi. Nó chỉ đơn thuần như là một cái cớ để kiếm thêm chút ít tiền tiêu vặt và chí ít cho gia đình thấy mình bắt đầu có ý thức về việc đối mặt với cuộc sống ngoài kia.
Nhờ vào một cô em trợ giúp trong việc viết CV (hay chém CV thì đúng hơn), mình được tuyển vào một trong những trang tin game quy mô nhất Việt Nam... dưới vai trò một thằng CTV quèn. Nhiều bạn nghe từ 'Cộng tác viên' có thể thấy ít nhiều sự sang chảnh, nhưng trên thực tế, vai vế ấy, ở trang game ấy, vào thời điểm ấy... nằm ở tận đáy. Nhưng như mình đã nói, một khi đã làm mình sẽ làm với mọi sức có thể. Mình viết, mình viết và mình viết. Sáng có, đêm có, xuyên trưa có, xuyên đêm cũng có.. Một số bài bị chửi tới tấp, một số bài khiến mình rưng rưng vì tự hào... cho dù đến cuối tháng lĩnh nhuận bút năm mấy chục bài cũng chỉ có hơn 1 triệu. Mình vẫn còn nhớ người quản lý lúc đó nói rằng 'em cố gắng down clip về rồi lồng vào bài cũng được thêm 10 ngàn..'.
Nhưng chăm chỉ rồi một ngày công sức của bạn sẽ được nhận ra và đúng ngày mùng 1 năm mới mình được gạn hỏi em có muốn làm Biên tập viên không?... Tất nhiên là có, anh cố gắng giúp đỡ em, em sẽ..blah blah blah blah và blah. Mình nói hết tất cả những gì mà một người đang ngập niềm vui muốn nói, hứa hẹn mọi thứ vì... một câu hứa hẹn của người trước mắt.
Cho dù mục đích của câu hỏi ấy là gì thì nó đã cho mình động lực cần thiết để tiếp tục viết một cách không mệt mỏi suốt thời quãng thời gian sau đó. Nhưng lời hứa vẫn ở lại với cái ngày mùng 1 đầu năm và chưa kịp trở về với thực tại trong nhiều tháng sau. Vì thế khi một người bạn gạn hỏi mình có muốn sang trang tin khác mới thành lập không, mình đã gật đầu đồng ý. Và tại đây, mình biết thế nào là ý nghĩa của nghề viết game.
Hãy nghĩ đến khi bạn được bước vào một thế giới mới, không kiểm soát, không bó buộc, bạn muốn viết về bất cứ thứ gì mà bạn muốn, về những gì bạn cảm nhận, về tất cả mọi thứ bạn yêu và ghét về game. Bạn viết điên cuồng như thể đang yêu, bạn quên đi tất cả mọi thứ, bạn không màng đến công việc cao sang với lương tháng gấp đôi. Bạn viết chỉ vì bạn yêu và có thể yêu mà thôi.
Nhưng ngay khi mình tìm thấy nguồn đam mê thứ hai, một lần nữa thực tại nhắc lại điệp khúc cũ. Đam mê không thể song song với tiền bạc, cái bạn yêu chưa chắc đã cho bạn miếng ăn mỗi ngày. Và khi trang tin độc lập ấy phải ngừng hoạt động vì thiếu vốn, mình một lần nữa bị kéo xuống một thực tại không có tương lai. Phải, một thực tại không có tương lai, không có kế hoạch, không có ý chí, không biết thứ gì mình sẽ làm vào ngày mai.
Vài tháng 'nghỉ' sau khoảng trống quá lớn ấy, mình bắt đầu tìm công việc mới. Nhưng lần này sẽ là một công việc 'vô hồn' - từ ngữ mà mình đặt cho những công việc văn phòng rập khuôn như một cỗ máy cà tàng đang chạy mãi ngoài kia. Mình nghĩ: 'Đây rồi, đây là nơi mình sẽ bắt đầu một cuộc sống như những con người ngoài kia. Quần âu, áo sơ mi cắm thùng, giày da, mang đôi mắt đẫn đờ và bầu không khí nặng nhọc ném vào màn hình máy tính và giấy tờ mỗi ngày..'
Nhưng có lẽ ổn định là một thứ gì đó quá xa hoa với chúng ta trong một khoảnh khắc nhất định trong cuộc đời. Cho tới một lúc nào đó bạn sẽ nghĩ mình không thỏa hiệp hơn nữa, thế này là quá đủ rồi. Và hơn ba tháng kể từ ngày mình bắt đầu công việc ấy với những buổi tối về muộn, những Chủ Nhật làm không lương, những cuộc điện thoại em ơi chị hỏng cái này, anh hỏng cái kia, đi ra đây hộ mọi người một chút... mình bước ra khỏi cửa trước ánh mắt ngạc nhiên, không quay lại chào bất cứ một ai ngoại trừ bác bảo vệ. Chỉ năm mét từ cửa cho đến chỗ lấy xe mà mình cảm thấy như là đây là lần đầu tiên mình được thở.
Và cho đến bây giờ, với mình đó là một trong những quyết định sáng suốt nhất trong hai mấy năm chưa chết.
Ngay sau đó, có lẽ vì một cơ may tuyệt vời nào đó, mình nộp CV vào một công ty về game do người quen giới thiệu. Trước khi nộp CV, mình cũng chẳng mong được nhận đơn giản vì làm game khác hoàn toàn viết game, và bản thân mình cũng chẳng xuất chúng gì cho cam. Trên tất cả, sau bao nhiêu chuyện, mình cũng thấy quá mệt mỏi rồi. Nhưng vì một cơ may thứ hai, công ty ấy cũng sở hữu một trang game vừa mới thành lập, và một con người vô vọng bỗng thấy đam mê trở lại thêm một lần nữa. Nhưng đam mê lần này không mang sự vội vàng, sự giục dã của những lần trước.. mà phần nào đó mang sự thận trọng nhiều hơn.
Trong những ngày đầu tiên trở lại với bàn phím gõ lạch cạch mỗi ngày, trở lại với những bài đưa tin, đánh giá.. mình luôn mang suy nghĩ hẳn sẽ có một chuyện gì xảy ra và cuộc sống 'vô hồn' vừa qua vài tháng sẽ không báo mà quay trở lại. Nhưng tới một ngày mình nhận ra mọi thứ quá ngắn để đắn đo, và đôi khi bạn cứ dốc sức khi còn có thể. Và cứ thế, mình lại viết, viết và viết. Viết theo những đề nghị, viết theo sự đam mê, viết theo lúc hứng khởi, viết theo lúc chán đời, viết về game và đôi khi còn là một vài lý lẽ cuộc đời ngây ngô mà mình muốn lồng vào câu chữ. Cho tới khi mình bắt đầu để ý thì cũng đã ngấp nghé ba năm kể từ khi mình bắt đầu viết game. Ba năm không biết với ai là nhiều là ít, nhưng với mình nó là quãng thời gian gắn bó dài nhất với một công việc, và chắc chắn là quãng thời gian dài nhất với một đam mê.
Trong những năm tháng ấy, mình nghĩ nghề viết không hề 'sang', một tính từ mà chắc hẳn bạn không thể dùng để khoe họ hàng rằng 'à vâng, cháu viết game'. Thậm chí suốt quãng thời gian ấy, bố mình cũng không biết chính xác là mình đang làm gì, ông cụ chỉ biết mình dịch viết gì đó. Với Tivi báo đài hướng mũi súng vào game mỗi ngày, thì bố chắc chắn sẽ ném vào mình một ánh mắt hoàn toàn khác nếu biết thằng con trai... 'lại game'.
Với mình, chỉ riêng bản thân mình thôi, nghề viết game cũng chẳng mang 'danh phận' như nhiều người nghĩ. Không ít người gọi mình là nhà báo, như một sự tôn vinh nào đó mà mình không dám và không đáng nhận. Mình không học trường báo, không biết một nhà báo đích thực phải như thế nào, nên mình không gọi mình là nhà báo. Mình đơn giản chỉ là một đứa đam mê game và thích viết về game mà thôi. Có lẽ những gì mà mình có hơn người bình thường chỉ là khả năng chuyển tải cảm xúc và suy nghĩ qua con chữ, cho người đọc thấy nét đẹp của một thứ gì đó.
Và viết game chắc chắn không 'hay' như nhiều người tưởng. Tiếp cận với game và coi nó là một công việc sẽ khiến bạn đánh mất sự cảm nhận thuần túy trước một 'tác phẩm' nào đó. Bạn sẽ bắt đầu nhìn game theo một cách khác, soi xét và đánh giá hơn thay vì chỉ coi nó là một nguồn vui đơn thuần.
Nhưng viết game luôn có một điều gì đó mà chẳng đâu có được. Viết game cho bạn thay đổi mỗi ngày, cho bạn phải chuyển mình theo thế giới bởi chính những điều mà bạn viết. Đôi khi bạn tán dương những khung cảnh ảo tuyệt vời, đôi khi bạn phán xét những nhân vật thiếu cảm xúc, đôi khi bạn phê bình hành động của nhà phát triển, đôi khi bạn bày tỏ sự tiếc nuối với một huyền thoại nào đó vừa ra đi. Bạn thay đổi không ngừng mỗi ngày, mỗi giờ vì sự biến hóa của làng game xung quanh mình. Tự hỏi liệu có gì vui hơn việc thấy mình là một con người mới, một con người cảm nhận giá trị thực ảo chỉ qua câu từ? Tự hỏi liệu có gì vui hơn việc thấy mình chuyển tải cho người đọc những giá trị ấy, cho họ thấy cái đẹp mình đang thấy mỗi ngày?
Chắc chắn sẽ có nhưng là vô cùng ít... và dễ thường nó chẳng thể đặc biệt như viết game.