Trời nhỏ lệ thương đau, lo cho loài người mê mải, chưa dám bước lên một tầng lầu…

Thời gian vô thủy vô chung, Không gian vô hạn, mãi vô cùng Những kỷ niệm, những luyến lưu không thật, Mất tăm trong cuồn cuộn thác phù dung… Ai cũng giữ cho mình những kỷ niệm tháng năm đã từng

Muôn sắc hoa, muôn sắc cuộc đời: Như trái tim lửng lơ nhỏ lệ, trĩu nặng hồng hoa gượng cùng nhân thế…

Anh Đào mong manh, Hoa Chuông trắng ngần Giai điệu thanh khiết Ướp vào lá xanh Tigon trái tim Lửng lơ nhỏ lệ Nặng trĩu màu hồng Gượng cùng nhân thế. Hải Đường kiêu sa Tràn căng, lộng lẫy Anh Túc

Trân quý sinh mệnh: Vì sao tự tử là có tội?

Có một hòa thượng đã cứu sống một người tự sát. Người đó từ từ tỉnh lại, nói với vị hòa thượng rằng: “Cảm tạ đại sư, nhưng ngài không cần thiết phải tốn hơi sức để cứu tôi làm gì, tôi đã hạ quyết tâm là sẽ không sống

Tuổi đá buồn: Đời người chỉ phút chốc, sao hiểu đá nỗi niềm?

Gặp đá hỏi: Buồn không? Cả nghìn năm một chỗ Hỏi cây: Bao nắng gió Có làm cây bạc đầu? Đá im lìm tĩnh lặng Cây đung đưa nhẹ nhàng Lão ông ngồi kế cạnh Buông vài lời chen ngang: “Mệt thì cứ ngồi nghỉ Khi khỏe rồi, lại

Bao nhân đức ngàn xưa của Bà dồn cho Mẹ, Mẹ dồn hết cho con hưởng trọn ngày nắng ấm…

Con đã lên xe buýt Đến Xa Cảng Miền Tây Cả rừng người nhòe nhoẹt Có ai khom, bóng gầy. Cả một thời con gái Nuôi chồng khám Chí Hòa Về móc mương, hái trái Lo từng bữa một, hai. Một thân, một bươn bả Xăm xăm trên đường

Nhớ Nguyễn Du: Những nốt đàn quần quật trong nỗi đau ngổn ngang, sao đã đứt nẩy dây đàn?

Ngồi bến sông La Nhìn nước, nhìn trời … Nhìn một con đò gọi ngọn triều sóng bạc Đen rầm biển khơi Gọi mây đen ùn kín những chân trời. Đêm xuống dần, Trăng in bãi cát, Tiếng vạc nào trong vẻo Rạn chuông ngân? Đám mây

Ai ơi sực tỉnh đi thôi, Đại Giác Giả dưới trần gian đang đợi. Vì cứu độ chúng sinh, Ngài đã đến rồi!

Bệnh là tìm đến thuốc Đau là vào nhà thương Kém sức khỏe – thể dục Luống cuống tìm con đường Đời: sinh, lão, bệnh, tử Tứ khổ đế, lẽ thường Đã rớt xuống cõi tục Là lầm lụi xót thương. Trời đã