Thời gian của người xưa: Rút dao chém xuống nước nước càng chảy mạnh, nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm…

Giờ đã trở thành một thói quen là mỗi buổi sáng thức giấc, tôi lại dành những quãng lặng nhớ lại những gì đã trôi qua. Cứ y như thời gian vẫn còn đấy. Những gì của ngày qua, những gì đã qua, đang tới và sẽ tới chẳng

Hương sắc Việt Nam: Quê hương nếu ai không nhớ, sẽ không lớn nổi thành người…

Hương sắc Việt Nam là món quà của ban biên tập Nghệ thuật thời báo Đại Kỷ Nguyên dành tặng những người con đất Việt gắn bó với văn hóa truyền thống nên thơ của nước nhà và mong muốn vẻ đẹp này được lưu giữ mãi không

Kiệt tác Đường thi: Khi quá khứ không ngủ yên, tôi lặng lẽ tìm thời gian đã mất…

Có những câu thơ đi suốt cả một đời người. Nó như nhắc lại những kỉ niệm bắt cá giữa đường khi con sông quê đục ngầu nước lũ tràn qua mảnh ruộng, ao làng. Nó như một gương mặt bè bạn bất chợt gợi ta nhớ thuở bắt cào

Lựa chọn trong đời

Lẫn trong ngày hội hoa Bao người say sưa chọn Tôi nâng lên đặt xuống Phân vân, sao vẫn nhầm. Phút lơ đãng xiêu lòng Trước những lời mời gọi Bỏ qua bông hoa đẹp Cầm lên bông sắp tàn. Chẳng có gì vội vàng Mà vẫn vô tình

Bí ẩn con đường trở về “ngôi nhà thực sự”

Nhà Phật giảng rằng trái đất, nơi mà chúng ta đang sống đây, trong kiếp nhân sinh này, thực ra chỉ là cõi tạm. Loài người chúng ta là quẩn quanh đi về trong luân hồi. Còn “nhà” hay “quê” thực sự của chúng ta là ở những

Vì sao trang phục truyền thống là ‘quốc hồn quốc túy’, thể hiện phẩm chất của một dân tộc?

Nắng Sài Gòn anh đi mà chợt mát, bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông, anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng, anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng… Trang phục truyền thống có sức sống nghìn năm, nên từng đường nét, từng chi tiết, từng chất

Đôi mắt xanh được ví như “nàng Mona Lisa của nhiếp ảnh” ngày ấy bây giờ ra sao?

18 năm sau khi thực hiện bức “Cô gái Afghanistan”, nhiếp ảnh gia Steve McCurry đã tìm lại được nhân vật nhưng cuộc gặp lại đã khiến ông day dứt, “cô bé Afghan” giờ sống trong nghèo khó. Khi thấy lại tấm hình, cô lặng