Trong cõi vô thường bao tất bật, Ta là hạt bụi nhuốm trần gian
Mưa nghiêng cả đêm dài Giấc đâu còn mộng mị? Hoa nào rơi lặng lẽ Tỉnh ra ai biết ai? Ngày cũ thoi đưa nỗi đoạn trường Nhân sinh như mộng lắm vấn vương Chân còn ngán nỗi đường vạn dặm Nghìn năm thơ thẩn kiếp tha hương.