Nhớ Nguyễn Du: Những nốt đàn quần quật trong nỗi đau ngổn ngang, sao đã đứt nẩy dây đàn?
Ngồi bến sông La Nhìn nước, nhìn trời … Nhìn một con đò gọi ngọn triều sóng bạc Đen rầm biển khơi Gọi mây đen ùn kín những chân trời. Đêm xuống dần, Trăng in bãi cát, Tiếng vạc nào trong vẻo Rạn chuông ngân? Đám mây