Đông lạnh thương về một khoảng trời quê
Chiếc lá vàng mang nỗi nhớ đi xa Để gió phập phồng mòn đêm trăn trở Mưa lây rây rắc ngàn chấm nhớ Thoảng mơ hồ mắt cỏ khói chiều lơi. Bèo lục bình lững thững tím dòng trôi Ngọn lam chiều vẩn vơ quanh mái rạ Thương